Điện thoại đổ chuông lúc 10h sáng - khi mà tôi vẫn còn đang ngon giấc. Chậc, ai gọi mà sớm thế. Nhẹ nhàng rút sạc điện thoại cái pạch, nheo đôi mắt sưng húp dòm vô màn hình coi ai gọi. Oh, số lạ. Đắn đo một lúc, tôi bắt máy. "À.... oa oa.. nô... lô ô ô". Đầu dây bên kia là một người phụ nữ chắc cũng trẻ thôi và có cái chất giọng nhẹ nhàng đáng yêu giống hệt giọng chị sếp của tôi và thực sự đã làm tôi nhầm tưởng đó là sếp mình thật, chị ta hỏi: "Vẫn còn ngủ à, không đi làm à?". Lúc đó tôi tưởng chị sếp tôi gọi thiệt, mới uể oải bá cáo: "Dạ hôm nay em làm chiều chị ơi", trong lòng cũng hơi khó chịu vì bị làm phiền (do đêm qa thức khuya coi C1, sáng mới đc ngủ). "Ah! Chị có nhận được cái mail của em. Chị gọi để xem em tư vấn thế nào.". Ôi cái đệch, tôi giật bắn người. Hẻm phải sếp, mà là kh..kh...khờ...khách, vị khách đầu tiên! Tim tôi loạn nhịp, đầu óc cũng bấn loạn: "Chết mẹ thế mà nãy giờ tưởng sếp hay ai rảnh rỗi chữ". Tôi lồm cồm chui ra khỏi chăn và ngay ngắn ngồi thẳng lưng, bỗng tỉnh như sáo luôn và mau mồm trả lời zô cùng zhuyên nghịp:"Oh dạ vâng em chào chị. Thế thì không biết công ty mình có nhu cầu gì chị nhỉ?". "Ah bên chị nhập khẩu thang máy và muốn nghe bên em tư vấn qua. Thế này thì chắc chiều em gọi lại cho chị ?". -"Dạ vâng vậy chiều thì chính xác mấy giờ thì em có thể chủ động gọi điện tư vấn cho chị ạ?" - "2 rưỡi em nhé" - "Dạ vâng em chào chị. À mà chị tên là gì ấy nhỉ?" - "Chị là Bão em nhé". "Vâng em chào chị Bão", xong tôi tắt máy cái rup. Cảm nhận đầu tiên: Tên mẹ gì mà kì thế, lần đầu tiên trong 21 năm khốn khổ cuộc đời này h ms được nghe thấy cái tên này: "Bão". Mà tôi mới gửi mail chào hàng được 2 ngày, mục tiêu tháng này cũng chỉ là kiếm được 1 khách hàng thôi thế mà chưa gì đã vớ ngay được 1 khách hàng "tiềm năng". Nửa vui, mà cũng nửa ngờ vì giọng bả nghe quen quá, mà tên cũng dị nữa. "Hay là bà sếp bà ấy giả bộ làm khách hàng gọi điện kiểm tra?". Không nghĩ nhiều, search số điện thoại trên google ngay thì kết quả hiện ra tức thì: Thang máy vietchao. Khách thiệt ông ơi... ôi sướng cái phần người. Bình thường tôi ngủ đến 12h ms dậy đi làm, hôm nay sướng quá dậy luôn, cứ nằm nghĩ ngợi về vị khách hàng này. Nói mình dù có sướng cũng không có được mất bình tĩnh, cứ tập trung làm tốt việc tư vấn cho khách. Đừng lo sợ được mất vì cái gì nếu mình đáng thì nó sẽ là của mình. Ôi nhưng mà ngại quá, khách hàng gọi điện lại hỏi "Đang ngủ à?" thì mất hết cả thể diện, tác phong chuyên nghiệp, hình ảnh công ty. K được k được chỉnh đốn chỉnh đốn ngay... mai dậy sớm dậy sớm... khẩu hiệu khẩu hiệu
:v

Giờ a hơi bị nhớn rùi nên giỏi giấu cảm xúc lắm. Chiều đến công ty với một thái độ như chẳng có gì to tát vừa xảy đến vs mình. Vẫn vô tư vui vẻ chào hỏi chúc tụng hỏi han các chụy em nhân ngày phụ nữ quốc tế. 2 nữ đồng nghiệp cũng chăm chú làm việc, mình cũng làm việc chăm chú. Ấy vậy mà rối lắm, vừa phải nghĩ trả lời mail hỏi giá của khách hàng thế nào, vừa phải chuẩn bị kĩ lưỡng cho cuộc điện thoại đầu tiên. Thực ra lúc nằm ở phòng cũng đã tưởng tưởng ra kịch bản các kiểu con đà điểu, rồi còn tra cứu các gói dịch vụ mobi ưu đãi, cẩn thận cực kỳ! Cứ tự nhủ không chuẩn bị tức là chuẩn bị cho thất bại nên huy động mọi nguồn lực bản thân để chuẩn bị. Mindmap, word, excel đủ thể loại mà mọi thứ cứ tứ tung, càng làm càng rối. Chỉ còn 1 tiếng là đến giờ tư vấn mà vẫn chưa chuẩn bị đc gì. Nên nói thế nào, hỏi những gì, trả lời ra sao... xong, cùng đường, đành vác mặt qua hỏi các chị tiền bối và được các chị chỉ cho một tràng chả liên quan mẹ gì đến mấy cái thứ khỉ mốc mình đã và đang chuẩn bị, ôi cái cuộc đời dường như đang bế tắc cả 2 đường vào ra. Quay đi quay lại là 2:38 phút, quá mẹ nó 8 phút rồi. Nghĩ bụng làm ăn mà không đúng giờ là hẻm có chuyên nghiệp nên dù bụng còn lo lắng phập phùng nhưng vẫn quyết định bê laptop xuống tầng một - tránh xa chốn thị phi tầng 3 để tập trung tư vấn cho khách. Phù, sau khi múc hết nửa chai nước vào mồm vì căng thẳng quá, rồi, gọi. Ối giời, gì chứ khoản chào mời mình tự tin lắm. Giọng nói "ngọt ngào", "dứt khoát", "mạnh mẽ", hỏi han chị một hồi rồi đưa ra phương án A phương án B như một chuyên gia hàng đầu. Chị nghe xong, nhẹ nhàng đáp lại: "Em nói chị chả hiểu mẹ gì, mà cũng chả thuyết phục được mẹ gì chị". (ôi con tim tan nát, cố nuốt những giọt nước mắt anh chìm sâu và tự nhủ phải bình tõm) - "Tóm lại là thế này, thế chai, thế lọ... [...] em nói vậy có dễ hiểu không ạ?" - "(ừ dễ hiểu) tốt nhất em gửi mail cho chị nhé. em truỳnh pày thế này chỉ Lê-nin sống dậy mới hiểu". Xong chị hỏi tên tôi và tắt máy, nhắn email cho tôi. Oh yeah, tôi đã trải nghiệm xong cuộc tư vấn khách hàng đầu tiên của mình. Thở dài thườn thượt, tôi lặng lẽ mang laptop lên phòng, buồn rầu ngẫm nghĩ.
Tôi chủ quan. Rõ ràng là tôi chủ quan. Tôi không nói tới ngày hôm nay mà tôi ám chỉ việc tôi đã phung phí quá nhiều thời gian trên công ty để tìm hiểu và xây dựng bố cục email, giúp đỡ đồng nghiệp, xem nhẹ nội dung, tự mãn vào những hiểu biết hết sức đơn giản về lĩnh vực của mình, tư duy ấu trĩ rằng khách hàng cũng lơ mơ thôi, ta bảo gì họ làm nấy vì ta là tổ chức chứng nhận, là chiếu trên. Quá tự tin vào hiểu biết của mình mà quên rằng khách hàng của ta là những nhà quản lý, nhà lãnh đạo doanh nghiệp chứ không phải là những đôi trai gái mới lớn ta gặp ở bờ hồ để cho ta gạ gẫm mua bỏng, mua bóng bay với mấy cái lời chào mời vớ vẩn. Và kết quả? Tư vấn lung tung, nói năng tùy tiện, bừa bãi, lủng củng, nhảm nhí... tóm lại là vì chẳng hiểu gì về cái mình đang nói. Nhưng tôi cũng mừng vì chị khách hàng này đã dạy cho tôi một bài học rất đúng lúc và kịp thời, và cho dù tôi nếu tôi có mất khách vì sự ngu ngốc của mình thì đó cũng là một khoản lời đáng kể để tôi tiếp tục bước đi! Tôi tin môi trường này dù ít dù nhiều cũng sẽ giúp ích đáng kể cho sự trưởng thành của tôi.
Bạn thấy đấy, dù ta có chăm chỉ làm việc mà làm không đúng việc chỉ vì đánh giá mức độ nặng nhẹ của từng việc sai lầm do sự chủ quan và ảo tưởng của ta thì ta sẽ thất bại. Nhưng thất bại không có nghĩa là kết thúc mà thành công mới là kết thúc, và tôi là một kẻ cứng đầu bướng bỉnh sẽ quyết đi đến tận cuối con đường. Cố lên!
Hà Nội, ngày 09/03/2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét