Ta tự chủ tức tự ta làm chủ được suy nghĩ và hành vi của ta. Ta tự chủ thì ta hành động dựa trên Đạo của ta chứ hành uẩn không hề bị chi phối bởi bất kỳ pháp nào khác. Ta tự chủ tức là ta sống chứ không chỉ là hiện hữu.
Để tự chủ thì phải hiểu sâu đến chân tơ kẽ tóc của chủ. Trước hết ta phải chiêm nghiệm rằng: Ta sống để làm gì? Để làm được điều đó thì Đạo của ta là như thế nào? Bản thân ta coi trọng điều gì nhất trong cuộc sống này thì hãy lấy nó làm chỗ dựa cho đức tin, người ta thường gọi tên nó là "hệ giá trị cá nhân". Tôn giáo là tốt nhưng ta nên cảnh giác khi lấy Chúa ra làm điểm tựa, lấy kinh sách ra làm kim chỉ nam cho mọi hành vi, bởi thế giới của mỗi người là khác nhau nên thật vô lý khi có một chân lý chung mà lại tuyệt đối đúng cho tất cả mọi người. Đạo của vĩ nhân nào hay thánh hiền nào cũng chỉ là sự đúc rút của cá nhân các Ngài đó, cũng đều chủ quan tính cả. Tự ta, thông qua học tập tu dưỡng và đúc rút kinh nghiệm từ cuộc sống, qua quán chiếu rồi qua chiêm nghiệm - qua suy tư sẽ tự hình thành những giá trị thực sự là của ta mà ta tin rằng nó là đúng đối với thế giới của ta. Thế kỷ 21 là kỷ nguyên của khoa học thực chứng nên không còn chỗ cho câu nói :"Phúc cho ai ko thấy mà tin" nữa rồi. Tin vào một niềm tin "mượn" chính quăng dây thòng lọng xích cổ "con người siêu nhân" lại và đẩy ta vào kiếp nô lệ tinh thần. Chỉ khi đã tự nghiệm ra hệ giá trị niềm tin của bản thân và có dũng khí tin vào nó, lúc đó con người "tự chủ" sẽ xuất hiện.
Con người có bản chất xã hội. Sống trong xã hội ắt ta sẽ bị chi phối bởi các mối quan hệ xã hội, và con người ta chạy vòng quanh giữa 2 cận là kẻ lập dị hoặc kẻ "tốt". Để cân bằng, luôn tự nhủ ta là độc nhất, ta có hệ giá trị độc nhất, ta có sứ mạng độc nhất, nên ta có việc riêng cần phải làm và nên làm - tức là đi theo Đạo của ta. Còn dưới con mắt của nhiều kẻ khác họ thỏa mãn hay bất mãn thì đó việc của họ, ta có để tâm cũng chẳng thay đổi được gì. Nếu ta đã cố gắng hết sức để sống văn minh trong nhân gian, để gieo trồng những mầm non tươi xanh vào lòng người mà quả thu được từ người lại chứa vị đắng cay chua chát thì cũng chẳng có gì để mà hối tiếc cả, đơn giản vì ta chưa hoàn hảo và mãi mãi không thể hoàn hảo mà thôi. Tập trung vào việc của mình, ít lo việc người khác, ko để tâm đến việc của trời.
Dĩ nhiên để đạt đến cảnh giới tâm thức vững chãi như núi Ngũ Hành Sơn là cả một quá trình tu dưỡng lâu dài, không tự nhiên mà làm được. Hãy tu Tâm, dưỡng Đức, thủ Tĩnh, sống hiền Lương, rồi giác ngộ và tự chủ trước vạn vật!
Hà Nội, ngày 11/04/2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét