






Đức Phật dạy rằng: "Việc ko vui, nếu chỉ nhìn bề mặt thì ta thấy lỗi của người, nhưng nếu nhìn sâu vào nó thì ta lại thấy lỗi của ta trong đó".
Mà đã có lỗi của ta thì thân ta làm ta chịu, ko oán giận hay trách móc người. Cũng ko than trời, ko đổ lỗi cho duyên phận đắng cay. Việc cần làm lúc này là làm việc mình cần làm, đó là có sai thì phải sửa, ko đủ thì phải cỗ gắng nỗ lực hơn nữa, và tiếp tục sải bước thật vững vàng trên con đường mà ta đã tô vẽ.
Tự thấy ngày nào ta cũng làm sai điều gì đó. Rõ là con người thì "nhân vô thập toàn", ko thể hoàn hảo. Dù sao chuyện cũng đã rồi, đau khổ hay dằn vặt cũng chẳng thay đổi được gì. Chỉ có hiện tại, từng tích tắc trôi qua mới chính là cuộc sống của ta - là thời điểm duy nhất để ta thay đổi mình. Đừng cố gợi lại những ký ức đau thương mà đắm chìm trong dằn vặt hối tiếc, sau đó chìm nghỉm luôn trong đó.
Hãy lấy niềm vui của người khác làm lẽ sống cho mình. Cuối cùng, thì nụ cười của một ai đó mới chính là mục đích của ta - ko phải họ. Cưỡng cầu làm gì, vì định mệnh sẽ đưa họ đến những nơi mà họ nên thuộc về. Ta cũng hãy tiếp tục tự viết nên định mệnh cho chính mình vì biết đâu được khi nhân duyên đủ chín muồi thì hai số phận lại trở lại hòa hợp làm một? Vạn vật vốn dĩ biến chuyển theo vòng tuần hoàn tăng tiến thôi mà!
Người ta gặp chính là người mà ta nên gặp. Chuyện xảy ra là chuyện tất yếu phải xảy ra. Chuyện kết thúc cũng bởi vì nó đã hoàn thành xong sứ mạng của nó, nó phải ra đi để nhường chỗ cho một sự khởi đầu mới đầy tươi sáng và hứa hẹn. Mọi chuyện dù vừa ý hay trái ý ta, làm ta an lạc hay động khổ thì chúng đều có ý nghĩa nhất định đối với sự trưởng thành của ta, nhờ có chúng mà ta ngộ ra được nhiều điều trong cuộc sống. Là nghịch cảnh - hay là động lực tùy thuộc vào cách ta nhìn nhận là tích cực hay tiêu cực. Ta thì vốn lạc quan từ bè ^^. Ung dung mà sống nhé!
Hà Nội, ngày 16/04/2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét