Bạn ong chăm chỉ và hiền lành. Ngày ngày bạn cần mẫn hút mật xây tổ, Bạn chẳng phương hại ai chỉ trừ những kẻ phá hoại tổ của bạn. Ở đời cũng có những kẻ thân là người mà hồn là ong. Kéo cối xay như lừa và phản ứng với thế giới như hoa xấu hổ. Người bỏ chữ con đi thì phải khác ong, tức là trước khi xây nhà thì ít nhất đã hình dung ra được hình thù của cái nhà và định hướng xem mình sẽ xây như thế nào. Nhưng người trẻ hay lắm, thích gì thì làm nấy, ra quyết định bằng cảm xúc chứ ko dùng đến não, vì nghĩ nhiều nhức đầu. Thế nên mới chết...
Vào 1 ngày đẹp trời, a Z trẻ trâu ra quyết định là sẽ đi sắm sửa áo quần thời trang lòe loẹt. Toàn bộ kế hoạch của a là sẽ mua 1 đôi giày, 1 cái quần bò, 1 cái áo phông có cổ, 1 cái áo sơ mi, mấy đôi tất ngắn cổ... hết. Z ta hí hửng phi như bay tới chợ,,, cố gắng càng sớm càng tốt vào lúc 2h chiều. Lúc này bà con đang tất bật dọn hàng, chợ búa vắng hoe chỉ có đúng mình a ngáo ngơ ngắm quần dòm áo. A ghé gian đầu tiên mua quần bò. Nhấc lên đặt xuống, chọn ra chọn vào, sờ áo nắn vải áo... đủ các kiểu chú tiểu và cuối cùng a mua cho nhà người ta 3 đôi tất để mở hàng (mặc cả được 5 nghìn...). Oke kế hoạch có vẻ đang diễn ra theo đúng kế hoạch, a khoan thai sải bước sang gian số 2. A cũng chọn, cũng lựa, cũng hỏi han nhờ tư vấn các kiểu con đà điểu... xong lần này a hẻm có mua mà lạnh lùng lượn sang gian khác. Chị gái hiền dịu bán hàng mới chửi xối xả vô mặt a, bảo cái định mệnh nhà e chị bán mở hàng e ko mua thì cũng phải cho chị cái giá, nói đầu giờ *** ai cho e đi khảo giá, xui cả ngày cho chị... bla bla. Thôi thì mình cũng cười xòa rồi bỏ đi tới gian 3 của một a bán hàng trông có vẻ nhiệt tình. Đon đả chào mời, giảm giá tư vấn khí thế... nói một hồi hắn nhét luôn cái quần vải a Z đang lưỡng lự vô túi. Mẹ chứ a Z định mua quần bò chứ có mua quần vải đâu, mà đếch biết mặc quần vải vs cái gì, cũng muốn trả giá nữa vì sợ đắt... rút tiền ra rồi lại nhét tiền vô ví. Làm thằng bán hàng nó nóng máu, nó mất kiên nhẫn nó mới lại chửi cho sml. Đoạn nó nói chuyện kiểu giang hồ ép Z mua ko thành công, nó cho ăn 3 cái bạt tai văng kính mấy mét rồi đuổi đi, cấm tiệt bước chân vô kiot của nó thêm lần nào nữa... còn a Z thì thẫn thờ và sững sờ trước sự đáng sợ của cái... chợ, loạng choạng lết về nhà với 3 đôi tất... Ngẫm lại, đi mua hàng mà ko xác định từ trước là mình mua với kiểu dáng nào, tầm giá bao nhiêu, đi chợ thì đi vào giờ nào, với thái độ thế nào... làm mất thời gian của người khác, chạm đến cái may xui mở hàng của họ thì ăn bạt tai cũng đúng. Mà cũng chỉ vì cái thói lười suy nghĩ tính toán của cái đầu mà làm cái gáy chịu thiệt
:).

Vào 1 tối đẹp trời, a Z trẻ trâu quyết định hẹn hò người trong mộng đi ăn tối để... cho đỡ nhớ thôi. "Phải tận dụng mọi cơ hội ở bên ẻm chứ
:v", Z khoái chí. A ra quyết định chỉ trong 15', và chỉ có nghĩ xem m có nên hẹn chứ k hề nghĩ tới chuyện m sẽ làm gì. Thế nên cuộc hẹn đó là cuộc hẹn cuối cùng của a với... cô ấy tính đến thời điểm này. Từ bề ngoài đến sâu bên trong... a chẳng ra cái thể thống gì, vì có chuẩn bị đâu. Lại còn nói ra những cái lời nói xấu hổ bậc nhất, gây hiểu lầm tai hại... làm cô ấy chạy mất cả dép. Nến giờ, a Z vẫn FA
=)


Nói cho vui vậy thôi các bạn ạ. Ở đời làm gì cũng cần phải có sự chuẩn bị từ trước, phải có tầm nhìn, phải lên chiến lược đàng hoàng, ko thể bạ đâu đánh đấy như ông Z một cách tùy hứng như vậy được. Nếu a Z còn tiếp tục ra quyết định kiểu tùy tiện như vậy nữa thì sớm muộn đời a sẽ lại trở về con số 0 tròn trĩnh mà thôi. Nhớ chưa Z???
Hà Nội, ngày 05/04/2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét