<3
Nhờ tức hành động yêu cầu được giúp đỡ. Trong cuộc sống ắt hẳn có lúc này lúc khác nên việc giúp đỡ lẫn nhau đặc biệt vào lúc khẩn cấp, trong lúc khó khăn là một việc nên làm. Tuy nhiên, nhờ cũng phải đúng việc và đúng lúc - giúp cũng phải đúng người và đúng chỗ. Nhưng đâu phải ai cũng biết điều này!
Nhờ việc nhỏ (hay việc vặt) là phổ biến. Ở công ty, đến giờ về, bạn và đồng nghiệp thu xếp tài liệu, máy tính, đồ dùng riêng vô cặp mau lẹ còn zọt về. Đồng nghiệp ngồi gần cái ổ cắm điện hơn, bạn tiện mồm "Chị Z ơi tiện tay chị rút dùm em cái sạc laptop với!". "Ừ thì rút" - chị Z lầm bầm và zui zẻ rút phích cái pạch. Việc nhẹ như chả có gì, bạn vừa đỡ mất công, chị ấy cũng chẳng tốn mấy sức, tiết kiệm nguồn lực cho xã hội - chuẩn (bạn đắc ý tự xoa đầu khen sao mình thông minh quá mà không được làm giám đốc).
Nhờ được một lần ắt có lần sau. Nhờ riết thành quen. Quen mồm bạ đâu nhờ đấy như một phản xạ có điều kiện, việc gì cũng nhờ. Nhờ vả nhiều đâm ra ỷ lại người ta, mình thì chây ỳ, rồi lười thối thây.
Việc nhỏ không tự mình làm ắt việc lớn đi nhờ trợ giúp. Nhờ từ việc con kiến cho đến việc con voi tức bản thân ta chẳng tự mình làm được việc gì. Không tự chủ, không bản lĩnh, ai dám dựa vào mình?
Nhờ họ làm việc nhảm nhí, bạn nghĩ việc cũng vặt thôi có gì mà họ nề hà, mình còn bận trăm công nghìn việc. Phải kẻ nhàn rỗi thì không sao nhưng phải người cũng lo toan trăm bề, lần 1 họ vui vẻ, lần 2 họ khó chịu nhưng vẫn giúp, lần 3 họ vả vô mặt bạn. Họ cũng là người như bạn cũng có bao nhiêu là việc riêng tư cần giải quyết thời gian đâu mà giúp bạn làm mấy việc giời ơi đất hỡi . Bạn nhờ họ việc vặt vãnh nhiều lần tức nghĩa là coi thường họ, thử xem bạn thường sai vặt ai trong nhà? Ắt là thằng trẻ ranh hay con chó. Bạn không coi trọng thời gian của người khác mà còn tùy tiện làm phiền họ như vậy ai còn coi trọng bạn, muốn giúp bạn?
Mình nhờ được người đến khi người nhờ lại nếu từ chối thì đâu có phải lẽ? Đang khốn khổ vắt chân lên cổ hoàn thành nốt cái plan nộp cho sếp, bỏ mẹ còn có nửa tiếng nữa. Bên trái chị A nhờ em đem dùm chị cái phong bì xuống tầng 1 đưa ông xe ôm vì hôm nay chị đi giày cao gót hem có chạy đc. Phi như bay xuống dưới rồi lại hớt hải vọt lên, vừa đến tầng 2 thì nghe tiếng chị B ngồi bên phải từ tầng 3 vọng xuống:"Em ơi tiện đang ở dưới lấy hộ chị hộp trà líp tonnn". Đệch mẹ đã vội còn chớ, nhưng mà chả lẽ đang "tiện" mà ko giúp, lại phi xuống lấy hộp trà. Lên đến nơi thở ko ra hơi, hộp trà vừa đặt lên bàn tức thì, chị C ngồi sau: "Ơ em quên lấy nước nóng à. Trà này phải pha nóng". Đến lúc này ba máu sáu cơn không thể kìm nén được cảm xúc nữa phát mẹ nó tiết đến đâu thì đến: " Nóng nóng cái BEEP, em đang nóng bỏ mẹ đây này. Uống thì tự xuống mà lấy, lười nó vừa thôi, đây đang bận!" nói rồi bạn quay phắt người và nhảy vô ghế tiếp tục trường kỳ kháng chiến, bỏ lại sau lưng những con mắt tròn xoe kinh ngạc, đâu đó văng vẳng tiếng của những bờ môi son đỏ choét, dè bỉu: "Vậy mà lúc mày nhờ thì tiện lắm".
Vậy nên việc gì mình tự làm được thì nên tự làm lấy, đừng có tiện mồm mà nhờ có ngày ăn vả. Việc gì cũng tự mình làm nấy, chẳng nợ ai lệ thuộc ai tạo thói chủ động, tự do trong suy nghĩ và hạnh động. Sống độc lập, tâm hồn phóng khoáng. Cộng thêm khí huyết lưu thông, não bộ khỏe mạnh do làm nhiều, nghĩ nhiều. Ai nấy cũng tin tưởng, coi trọng. Họ thấy mình hay, rồi họ học tập. Người người nhà nhà chủ động tự giác trong mọi việc từ lớn đến nhỏ tạo nên một xã hội văn minh, tương lai sẽ là một nhân loại tiến bộ...
P/s: Các nhân vật đều là tưởng tượng và hư cấu. Kính mong quý độc giả bỏ qua cho nếu có gì động chạm
<3 <3

<3 <3<3 <3<
<3
Hà Nội, ngày 22/02/2017
<3
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét