Thứ Bảy, 29 tháng 4, 2017

Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Người ở đẳng cấp nào thì sẽ gặp người ở đẳng cấp đó.


Phàm ở đời vạn vật đều vô thường. Dục vọng lại càng phải. Có điều sinh mệnh ta ngắn quá mà lại lười nhác tu tập nên dục vọng chưa kịp đến điểm "dị" ta đã ngoẻo. Vậy nên dục vọng dường như trụ mãi suốt cuộc đời ta.

Cái gì ta đạt được dễ dàng quá thì ta không có quý. Chỉ khi đã đánh mất nó, ta mới hiểu được tầm quan trọng của nó, ta mới trân trọng nó, hối tiếc về nó, nhưng chuyện đã rồi thì bất khả biến. 

Bản tính ta thích sự mới mẻ, ghét sự nhàm chán. Vậy nên cái gì ta chưa có thì ta làm mọi cách để có nhằm chỉ để thỏa mãn cái dục vọng nhất thời. Ta sẵn sàng đánh đổi mọi thứ ta đang có, ta chà đạp lên nó không thương tiếc, ta dễ dàng xóa bỏ mọi biến cố lịch sử liên quan tới nó. Ta hả hê trên niềm khoái lạc và tận hưởng thành quả mình vừa giành được. Một ngày, ta nhận ra rằng rồi mọi thứ cũng sẽ trôi qua. Mới rồi sẽ thành cũ, luật phủ định quay vòng rồi lại trả anh bạn mang tên "nhàm chán" lại cho ta.

Ta có giá mà nên ta phải làm giá. Ta marketing rầm rộ rồi ta đem ta ra đấu giá. Ta khôn lắm. Chú này ít tiền, không đủ, nhưng có còn hơn không. Ấy mà ta để đó đã, ta còn phải chạy advertisement, PR, promotion ầm ĩ may đâu vớ được chàng cầu béo bở nào. Ta có của phòng để mua thanh lý ta rồi mà. Ta đắc ý, ta cười ha hả. Còn chú kia có chút tiền mà không tiêu để làm gì? Chú buồn, chú đem chơi vietlott, trúng mấy chục tỷ. Chú buồn, chú đem đánh chứng khoán, ôm mấy rổ nở ra toàn gà đẻ trứng vàng. Lúc này ta nhớ đến chú, ta đem bán ta. Ấy mà khó. Bán ít tiền quá, thì ta mất giá so với núi tiền của chú, tức ta chiếu dưới, ta ko chịu. Mà bán nhiều tiền quá, chú hẻm có mua vì bằng đó tiền chú đi mua hàng cao cấp hơn, mắc mớ chi mua hàng thanh lý. Giờ cầu chú khác rồi. Ta buồn, ta khóc hiu hiu. Biết chú hên tận mạng như vậy ngày xưa bán quách, à không khuyến mãi quách đi cho xong là giờ được ăn chả ăn phụng rồi. Thế mới thấy thấm thía bài học trao đổi ngang giá.


Ta hiểu tấm thân ta hèn mọn không có xứng với người. Người bỏ rơi ta là vì ta nên ta nào có trách. Có trách thì trách ta đã quá quỵ lụy mà đánh mất cả bản thân mình. Nhưng hạng què quặt này không lẽ nằm phơi thây chờ cho các thí chủ bố thí? Ta sẽ bước đi. Ta sẽ vươn lên. Rồi ta sẽ tìm thấy người mà thực sự có cùng đẳng cấp với ta.

Hà Nội, ngày 01/03/2017

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét