<3
Đầu u20 mà đã lụi bại vì thói tự cao và tự đắc. Việc gì đã xảy ra thì không thể thay đổi. Hậu quả ở lại, ta khắc phục. Nhưng cũng đừng cứ thế mà bước đi chẳng ngoái nhìn lại. Ta không thể nhìn mãi vào quá khứ để sống tiếp nhưng ta phải nhìn vì quá khứ dạy cho ta sống. Chuyện xảy ra, dù không như ta mong muốn nhưng tất đều là việc đáng xảy ra và nên xảy ra. Nó cho ta kinh nghiệm để sống.
Tuổi trẻ nơi năng lượng dồi dào, nhiệt huyết sôi sục, hăng hái làm bất cứ việc gì. Hễ đạt được chút ít thành tích nhỏ nhoi nào đó lại đâm ra tự đắc.Từ người tự ti trở thành người tự tin. Tự tin thái quá là thành tự cao. Tự cao tức tự cho mình hơn người. Học thì lười mà thi cử vẫn thuận lợi hanh thông hơn chúng bạn bè, tự cao lần 1. May mắn vớ được việc nhẹ lương cao, rồi, tự cao lần 2. Tự ngộ mình đã tìm được lẽ sống, rồi, tự cao lần 3. Tự ta leo cao quá rồi, nhìn từ trên này xuống dưới chẳng còn thấy bóng mình in trên mặt nước. Đang hiên ngang tự mãn chợt một cơn gió mạnh thổi ào qua làm ta rơi thẳng xuống dưới lớp bùn ở tận đáy sông, kẹt rồi khỏi lên luôn. Ở nơi địa ngục này vừa lạnh lẽo, vừa tối tăm, vừa cô đơn ta mới suy niệm về những gì mình đã gây ra.
Ta trẻ mà nên sở thích của ta là được khẳng định mình. Ấy vậy nên làm được một chút tích sự là đem khoe lấy khoe để nhằm để được người ta khâm phục, ngưỡng mộ. Ta cũng chẳng phải loại khoa trương múa mép, có gì nói nấy thì nó xếp vào hạng phô trương. Ta làm được, nói được, ta vui ta cười ha hả. Nói nhiều quá, đâm ra dở hơi. Ta tự tạo áp lực cho bản thân mình rồi một ngày chính ta bị những gì mà ta cho là nô lệ của mình nuốt trọn. Rồi cả thế giới khinh thường ta vì họ cho là ta kiêu căng, tự phụ. Ta đánh mất mình vì ta đã tự đào hố và chôn vùi mình bằng những vinh quang ao tưởng mà ta từng tự hào không ngớt. Trách ai? Trách bản thân ta nông nổi, thiếu suy nghĩ.
![]() |
Bông lúa chỉ hạt nào lép mới ngẩng cao, hạt nào chắc đầy thì lại cúi thấp. |
"Nhân ngoại hữu thân, thiên ngoại hữu thiên" nên đừng tự phụ. Bông lúa chỉ hạt nào lép mới ngẩng cao, hạt nào chắc đầy thì lại cúi thấp. Bậc trí nhân có tài mà lại khiêm nhường thiên hạ mới nể phục. Kẻ tự cao tự đại chỉ tự đem sự ganh ghét, đố kỵ của thiên hạ mà ký sinh vô bản thân. Học khiêm tốn nhé!
Biết vài ba câu chữ nên ta đắc ý. Gặp ai ta cũng học bậc vĩ nhân mà khuyên mà bảo. Rồi lên giọng kẻ cả, dạy đời. Hơn họ nhiều phần, họ mới ngưỡng mộ còn hơn họ 1 2 phần thì họ ganh ghét, đố ký. Ta đây giẻ rách, người chưa ra phần người, tu dưỡng chưa đến nơi đến chốn mà đã gân cao cổ lên mà gáy ắt chỉ rước thù, cải bạn thành thù. Thật chẳng dại nào bằng. Vậy nên làm gì cũng cần phải có đẳng cấp. Lượng chưa đủ thì có mà tu tập, trau dồi hi vọng một ngày đẹp trời thì chất mới ra đời. Bọc cứt còn to, thì ruồi đừng bay.
Nếm mùi đau khổ đã thấm nhưng thằng mình vẫn khó bảo. Cứ khi nào các anh tự nhen nhóm là ta lại phải tự vả vô mặt mình. Ta tự mình bước xuống vũng lầy giờ lại phải tự kéo cái thân khốn khổ của mình lên. Dù hút chết, bẩn hết cả bộ đồ nhưng ta đã gặt hái được thứ quý giá hơn: Ah ha vũng lầy này nhấn chìm ta một lần rồi, chả có gì hay ho nên còn lâu ta mới bước xuống lần nữa nhé. Ta đi vòng
:D "Nhẫn một bước sóng yên gió lặng. Lùi một bước biển rộng trời cao"

Hà Nội, ngày 28/02/2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét