Chủ Nhật, 30 tháng 4, 2017

Tại sao ta phải khổ đau vì người khác?


Ta không thể là ta nếu ta chỉ chăm chăm hầu hạ cảm xúc của người khác. Ta sẽ lầm khi quyết định hành động để làm vừa lòng người khác thay vì ta làm vì ta thấy nó đúng đắn với bản ngã đạo đức của ta. Ta cũng không chà đạp lên cảm xúc của người khác để mà sống, lại càng không ngó lơ cảm xúc của ta để mà sống. Ta sống văn minh trong xã hội. Ta nghĩ cho người khác nhưng ta không quên nghĩ cho bản thân vì nếu ngay cả ta còn không yêu ta thì toàn cõi thiên địa này ai yêu lấy được ta? Không. Ta làm cho họ yêu ta vì ta là ta chứ ta không chuốc bùa mê thuốc lú để họ quỵ lụy lấy một kẻ vốn dĩ chỉ là ảo mộng mà ngay cả chính bản thân ta còn thấy ghê tởm con người lý tưởng đó. Ta sống theo đạo của ta và ta tin vào những gì đạo của ta cho là đúng. Ta sẽ không hối tiếc và hổ thẹn. Ngay lúc đó, con thuyền chở theo tâm hồn của ta sẽ cập về nơi bến bờ bình yên.




Nguyên nhân của khổ đau là dục vọng. Muốn thoát khỏi bể khổ vậy làm sao ta - một kẻ oắt con chưa hỉ mũi có thể rũ bõ được hết mọi dục tình cám dỗ ở chốn nhân gian này giống như cái cách mà mọi bậc thánh nhân đã làm và đắc đạo? Ta không thể buông lỏng và càng không thể buông bỏ vì tâm ta còn chất chứa vô kể những dục vọng không tên. Hàng ngày ta tự vấn mình tại sao nỗi khổ đau còn chưa buông tha cho tấm thân khốn khổ của ta và tại sao ta lại phải khổ đau vì người chứ chẳng phải ai khác? Ta sẽ còn phải làm việc đó nhiều lần cho đến ngày ta tìm ra được cái dục vọng của ta đang hiện hữu trong người và ngày ta hết khổ đau vì người cũng chính là ngày mà ta học được cách buông bỏ nó.

Chẳng tồn tại một đấng toàn năng nào làm hài lòng được tất thảy lòng dạ con người. Ngày cả trời cũng thường xuyên bị quở trách. Đức Phật, Chúa Jesus, Thánh Ala... và còn nhiều bậc thánh nhân khác cũng chẳng thể làm vừa ý được những kẻ ngoại đạo.Vậy nên sao ta - một kẻ vừa giẻ rách vừa hèn mọn lại cứ chất chưa ưu phiền khi có nhiều người tỏ ra không ưa ta, không thích ta. Ta nên hiểu rằng ta không thể làm vừa lòng tất cả mọi người. Ta cũng không bao giờ đủ hoàn hảo và toàn năng để làm điều đó. Đó là chân lý, là việc của trời. Mắc mớ chi việc của ta không làm lại đi quản việc của trời để rồi khi không kham nổi việc mà trời cũng bó tay thì lại đâm ra sầu tư uất ức. Ta ngốc vừa chứ!


Vậy nên ta khôn thì ta đi tìm đạo của ta, theo đạo của ta. Đó mới là việc của ta và cũng là cách duy nhất để ta buông bỏ được người!

Hà Nội. ngày 02/03/2017

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét