Khi mình lớn hơn một chút thì nhận ra việc học tập tu dưỡng ko còn là việc để lấy điểm cao lòe chúng bạn, khẳng định bản thân với giáo viên, làm hài lòng phụ huynh, tạo danh tiếng trong dòng họ... mà việc học xuất phát từ tự tâm muốn hoàn thiện bản thân, nâng cao giá trị của mình để có khả năng giúp đỡ người khác và cống hiến có ích cho xã hội.
Khi mình lớn hơn một chút thì nhận ra tiền ko còn là tất cả, và tiền cũng ko còn là tiêu chí hàng đầu để đánh giá mức độ thành công của một con người. Bởi tiền bạc của cải cũng chỉ là vật ngoài thân, sinh ra ta vốn đã chẳng có và có chết cũng ko đem theo được gì. Cái thực sự có giá trị lại nằm ẩn sâu bên trong mỗi con người, chính là sự giàu đẹp của tâm hồn. Đó là cảnh giới của trí huệ.
Khi mình lớn hơn một chút thì nhận ra nghề nghiệp chức vị ko có ý nghĩa gì để đánh giá giá trị của một con người. Nghề nào cũng giúp ích cho đời và làm ra của cải cho xã hội nên ko có nghề nào là hơn nghề nào cả. Càng người có hoàn cảnh éo le mà đầy ý chí vươn lên để học tập, để lao động thì càng phải trân quý nhiều hơn cho dù có là bạn sinh viên chạy bàn, bác xe ôm, cô bán hoa quả... hay giám đốc này chủ tịch kia.
Khi mình lớn hơn một chút thì nhận ra mình muốn nhận được gì thì phải tập cho đi thứ đó. Đó là tình yêu thương, sự sẻ chia nỗi đau, sự tha thứ, niềm vui vẻ hạnh phúc... càng vun vén tư lợi bao nhiêu thì những gì chúng ta có lại càng nhỏ bé lại bấy nhiêu.
Đó là khi mình lớn hơn một chút... mỗi ngày một lớn nhé mình ơi!
Hà Nội, ngày 07/04/2017
Hà Nội, ngày 07/04/2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét