Thứ Ba, 30 tháng 5, 2017

Chọn bạn mà chơi

Chọn bạn trí tuệ hơn mình mà chơi. Chơi với họ, dù mình có vẻ ngu ngốc hơn và bị chửi mắng nhiều, nhưng qua đó mà được bạn chỉ cho cái hay, cái phải. Có câu "nói chuyện với một người bạn hiểu biết cũng như việc đọc những trang sách quý", mà ngày này văn hóa đọc gần như bằng 0 nên hãy biết trân quý những người bạn thông thái. Cổ nhân nói chẳng sai đâu "học thầy không tày học bạn", 


Chọn bạn lạc quan mà chơi. Có họ ở bên, một ngày dù có u tối của bạn vẫn sẽ được tỏa nắng. Họ truyền cho bạn thứ năng lượng tích cực mạnh mẽ, giúp sức cho bạn vượt qua khó khăn. Chỉ cần nghĩ đến họ thôi là tâm trạng của bạn lại rạo rực, động lực tràn đầy. Ở bên họ là ở bên niềm vui, tiếng cười. Nghe đến họ là bạn chỉ muốn có họ ở bên ngay lập tức, để luôn được nhìn cuộc sống "màu hồng" qua cái lăng kính vô giá của họ. Nỗi phiền muộn nào, nỗi buồn nào, nỗi khổ đau nào... có thêm họ cũng đều như được xoa dịu, cứu rỗi. Và niềm tin trong bạn luôn được họ thổi bùng lên mãnh mẽ hơn bao giờ hết.


Chọn bạn trung thực, thật thà mà chơi. Cũng bởi sự chân thành và tín nghĩa là nền tảng cho mọi mối quan hệ bền vững, nên ở người bạn thật thà họ sẽ có điều đó. Họ nghĩ sao nói vậy, không nói dối nửa lời, không giấu diếm bất kể điều gì với bạn. Họ sống chết để giữ lời hứa với bạn, vì họ hiểu cái giá của sự thất tín cũng như thể hiện việc họ tôn trọng bạn hết lòng. Chơi với chính là cách để nuôi dưỡng bản tính chính trực trong bạn.


Chọn bạn điên khùng mà chơi. Họ sẽ kéo bạn ra khỏi vùng an toàn của bạn, giúp bạn khám phá ra được nhiều hơn nữa những giá trị tiềm ẩn bị chôn sâu bên trong con người bạn. Họ đem đến cho bạn những trải nghiệm mới mẻ, cho bạn nhìn thấy được thêm nhiều khía cạnh của cuộc sống. Họ sẽ làm cho cuộc sống của bạn trở nên thú vị hơn rất nhiều!


Cuộc đời là ngắn ngủi, và thời gian mỗi ngày của bạn cũng có giới hạn, nên hãy dành thời gian của mình cho những người xứng đáng. "Để đánh giá một con người, hãy nhìn vào bạn bè của người đó", nên bạn nhớ chọn đúng người bạn mà kết giao nhé. Chúc bạn sẽ có những người bạn thật tốt ^^.

Thứ Hai, 29 tháng 5, 2017

Lụm 21


1. Tiểu bất nhẫn tất loạn đại mưu.

2. Bạn không thể thực sự nghiêm túc trong tình yêu hay coi ai đó là tâm giao cho đến khi bạn sẵn sàng chia sẻ những khoảnh khắc đen tối nhất trong cuộc đời cho họ.

3. Thay vì xin lỗi, hay nói cảm ơn.

4. Hãy là "trai tốt", đừng là "trai ngoan".

5. Hãy kết giao càng nhiều càng tốt. Bạn không thể biết được những lợi ích mà những mối quan hệ đó sẽ đem lại cho bạn trong tương lai là to lớn như thế nào đâu.

6. Bất kể việc gì ta làm hôm nay, dù lớn hay nhỏ đều sẽ làm nên tương lai của ta sau này.

7. Hãy luôn tích cực và tích cực. Chỉ cần như vậy, ko cần cưỡng cầu, tự khắc mọi người sẽ tìm đến bạn và yêu quý bạn.

Hà Nội, ngày 23/04/2017

Thứ Bảy, 27 tháng 5, 2017

Thao túng tinh thần Gaslighting


Gaslighting là tên của hiện tượng tâm lý này, được đặt theo tên của một vở kịch nổi tiếng từ hồi xa lắc xa lơ. Vở kịch này nói về việc một người đàn ông cố ý dàn dựng lên hiện trường một cách cẩn thận và phủ định mọi phản ứng trước những sự thay đổi bất thường đó của người vợ nhằm thuyết phục cô ấy rằng cô ấy đã hóa điên hoặc bị hoang tưởng. Đau lòng nhất rằng trong cuộc sống này, mình thường bị thao túng tinh thần bởi người mà mình yêu thương nhất...


Cho dù bạn có cố gắng thay đổi đến đâu thì họ cũng đã mặc định gán cho bạn những giá trị tiêu cực tới từ thứ niềm tin cố hữu được hằn sâu trong đầu họ. Họ sẵn sàng đạp đổ mọi cố gắng nỗ lực đó bất cứ lúc nào, tùy thuộc vào tâm trạng của họ, k cần phải tìm hiểu kỹ lưỡng và thận trọng. Bạn càng gắng gượng, họ càng đạp bạn xuống sâu... bằng những lời nói cay nghiệt, bằng thứ coi thường, thứ dè bỉu. Họ nhai đi nhai lại những lời nói chua cay đó, thừa thắng gieo rắc vào đầu bạn sự kinh tởm, cố làm bạn thấy bản thân bạn chẳng là gì, khăng khăng rằng mọi nỗ lực của bạn đều là giả dối... bạn là một kẻ hèn nhát, giả tạo, tiêu cực. Không một lời động viên, không một sự thừa nhận... họ chỉ chăm chăm nhấn chìm bạn trong vũng lầy lỗi lầm của chính bạn trong quá khứ. Họ cố thuyết phục bạn rằng bạn rất ảo tưởng và nên ngừng mơ mộng lại đi! Bạn sẽ ko bao giờ đạt được thứ bạn muốn đâu, kẻ đáng tội nghiệp ạ!


Ừ vậy rồi sao? Thật là nực cười khi họ nghĩ ba cái trò tâm lý vặt vãnh này có thể tác động mảy may gì đến bạn. Việc bắt bạn ngừng tin vào bản thân mình cũng khó như việc ép người "Thiên chúa giáo" ngừng tin vào Chúa vậy. Họ có chụp mũ bạn và tạc ra một thằng "như bạn" nào đó để mà nguyền rủa, cay nghiến thì bạn cũng ko có care, vì họ nghĩ gì và nói gì đâu có liên quan gì đến việc của bạn. Bạn còn có những tình yêu thương khác, có chiến lược cuộc đời, có Đạo của mình... bạn còn biết bao nhiêu việc phải làm trong một ngày thì time đâu mà chấp nhặt với những người như vậy. Nhưng... dù vô tình hay cố ý, tại sao một người như vậy lại làm như vậy? Tại sao luôn là người đó? Why???


"Go on and try to tear me down, I will be raising from the ground, like a skyscraper." Mượn lời tí nhé Demi =]]. Cơ mà cuộc sống này ngắn ngủi lắm e ah, xin e đừng nói những lời cay độc làm tổn thương người khác, e nhé!

Hà Nội, ngày 22/04/2017

Thứ Tư, 24 tháng 5, 2017

Ngọn nến buông bỏ thân thể hoàn mỹ nên mới có cuộc đời quang minh, ngời sáng


Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình?

Thân ta vô thường vì ngũ uẩn không uẩn nào là không vô thường. Sắc, thọ, tưởng, hành, thức… vì vô thường nên chúng khổ và vô ngã. Rõ ràng làm gì có thứ gọi là tự ngã, nên ta càng chấp ngã thì lại càng khổ. Chẳng có gì gọi là “ta” hay “thuộc về ta”, cớ sao cứ phải cưỡng cầu mọi thứ, vun vén từng chút một cho lợi ích cá nhân. Cũng bởi dục tâm chưa dứt, ta còn tham thì còn sân và còn si, tất dẫn đến khổ đau.

Tấm thân ta có cũng là nhờ tứ đại duyên hợp mà thành. Tức tấm thân này cũng từ hư vô mà ra. Ta sống một cuộc đời tạm bợ, góp nhặt và vay mượn chúng sanh vạn vật để mà tồn tại và duy trì kiếp đọa đày. Rồi cũng sẽ đến lúc mượn thì phải trả, ta lại trở về với hư vô cát bụi. Sinh ra chẳng đem gì, sống là mượn, chết cũng chẳng mang theo được gì, cớ sao cứ phải khổ tâm tranh giành, đấu đá vì những thứ phù du hão huyền. 

Thân ta là bất tịnh, tức ô uế và bẩn thỉu. Hãy xem, vạn vật tươi đẹp biết bao những khi đi qua cơ thể người và thải ra thì đều kinh tởm cả. Cớ sao cứ phải nhất nhất tôn thờ thân ta từng chút một như thể nó là thanh tịnh, cao quý lắm. 

Chỉ khi nào bỏ được tự ngã, loại được tự tư thì ta mới sống được một cuộc đời tươi sáng, an lạc. Tức là biết từ bi, hỷ xả. Sống hết lòng vì người khác, vì cộng đồng là một thứ giá trị có ý nghĩa lớn lao và cao cả nhất trong cuộc đời này. Đó mới là sứ mạng tồn tại của ta, là ý nghĩa đích thực của kiếp sinh tử luân hồi. Cho đi càng nhiều thì có được càng nhiều. Niềm hạnh phúc của người khác luôn là niềm hạnh phúc nhân đôi, nhân ba đối với ta.

Bỏ đi thể diện, hạ cái tôi xuống một chút, khiêm nhường một chút, bao dung độ đượng một chút… ta chẳng mất đi gì đâu, còn con người sống trong hòa ái và cảm thông lẫn nhau, lòng người chan chứa tình yêu thương.

Để thay đổi thế giới này tốt đẹp hơn, hãy bắt đầu từ chính bản thân ta. Phải không ngừng tu dưỡng đạo đức, học tập và lao động hăng say để trở thành một người có giá trị. Các cá nhân tốt thì xã hội sẽ tốt, bản thân ta giỏi giang thì mới giúp đỡ được người khác, mới trao đi được tình yêu thương của mình. Ngọn nến buông bỏ thân thể hoàn mỹ nên mới có cuộc đời quang minh, ngời sáng!

Hà Nội, ngày 28/04/2017

Thứ Hai, 22 tháng 5, 2017

Lâu lắm mới zdẽ

Chiều buồn hì hụi vẽ cho vui
Chỉ cần một bức là được rùi
Ai nói điều gì cũng "kệ tui"
Bởi chỉ tui hiểu tui mà thui :v

Spirited Lady - My heavenly diva

Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà


Vạn vật biến chuyển theo vòng tuần hoàn tăng tiến, hết suy lại thịnh lại suy, tan rồi lại hợp rồi lại tan, mất rồi lại được rồi lại mất. Vạn vật vô thường, lòng dạ con người cũng có lúc thế này, thế kia, nhưng dù thế nào nó vẫn sẽ phải thuộc về nơi nó nên thuộc về. Ngoài tấm thân này, ta ko kiểm soát được việc người khác nghĩ gì, làm gì, cũng ko kiểm soát được thời tiết ra sao, biến cố thế nào. Cưỡng cầu chỉ đem lại sự sự ức chế, vì nó trái quy luật tự nhiên. Khi cơ duyên đủ chín muồi, khi hạt giống tâm hồn gặp điều kiền thích hợp để nảy mầm nó sẽ tự tăng trưởng và đem lại quả ngọt cho ta. Hãy làm tốt việc của mình, sống thuận theo trời, trời thuận theo đất, đất thuận theo đạo, đạo thuận theo tự nhiên.

Quy luật double phủ định chỉ ra cách thức thế giới xoay vần, tức là đi lên theo đường xoắn ốc. Tình yêu lướt nhẹ qua đời ta như làn gió mát và ngay lập tức nhường chỗ cho cái nắng gắt chói chang. Sau đó một thời gian, cùng với hơi thở ấm nồng của biển cả, trải qua cái giá buốt đôi tay nơi 9 tầng mây lạnh lẽo, cơn gió đó sẽ trở lại sẽ mạnh mẽ hơn, dữ dội hơn trước, vì nó đã trở thành một cơn bão điên cuồng. Yên tâm đi, nó sẽ trở lại, với một cấp độ cao hơn. Ta hãy thay đổi thật tốt và chuẩn bị trước một tâm thế thật tốt để đón nhận nó quay trở lại, ta hãy cứ chờ đợi... và hi vọng trong lạc quan vậy.


Hoặc ta sẽ ổn thôi, nhưng trong một thứ tình cảm thiêng liêng khác...

Hà Nội, ngày 20/04/2017

Thứ Bảy, 20 tháng 5, 2017

Harmony



Harmony chỉ sự cân đối, hòa hợp. Hôm bữa đi hạc Incoterms, cô giáo khuyên các e nên chọn người Harmony với mình mà yêu rồi lấy, chứ cặp đũa lệch thì khó gắp cơm, khéo chết đói với nhau ah.


Tức là hai tâm hồn - yếu tố quan trọng đầu tiên - phải harmony được với nhau. Chân thành và tín nghĩa là 2 yếu tố nền tảng. Hai tâm hồn có dám đặt niềm tin ở nhau để thoải mái bọc bạch hết cảm xúc của mình. Không thấy ngại, không thấy gượng, chăm chú lắng nghe điều con tim người đó muốn nói bằng cả con tim mình. Khi sự đồng cảm giữa hai bên được hình thành thì cũng là lúc sẵn sàng để chia sẻ những khoảnh khắc đen tối nhất trong cuộc đời cho nhau biết. Bất kỳ sự che giấu nào, khoan đừng trách người đó vội, hãy nhìn lại bản thân mình xem mình đã từng đánh mất niềm tin nơi họ chưa? Có thể họ không thiếu niềm tin dành cho bạn, nhưng bạn lại không đủ niềm tin dành cho họ. Ngay chính việc bạn trách móc họ giấu diếm gì đó nơi họ, cũng chính là phát súng báo hiệu bạn ko hề tin tưởng họ. Mỗi người đều có lý do riêng, nỗi khổ riêng, trong giai đoạn khó khăn thì họ cần một người ở bên làm chỗ dựa để giúp họ vượt qua nghịch cảnh, đến lúc thích hợp thì họ sẽ nói cho bạn nghe vấn đề của họ là gì, và quan trọng là "họ đã vượt qua nó như thế nào". Vậy đấy, nếu như bạn muốn gì mà ko được nhận thì đó là vì bản chưa "đủ" thôi. Nếu 2 người có thể chia sẻ tất cả về nhau một cách vô tư, vô lo... khái niệm "bạn tâm giao" hình thành.

Tức là hai trí tuệ - yếu tố quan trọng thứ hai - phải harmony với nhau. Cái này tôi không có kinh nghiệm gì nhiều nên không có bàn nhiều, chỉ có điều 2 trí tuệ mà khá "harmony" thì thường xuyên xảy ra tranh luận, tranh luận ko khéo thì xảy ra tranh cãi, mệt lắm. Nhưng có sự ngưỡng mộ lẫn nhau về chuyên môn của nhau thì sự "nể phục" xuất hiện. Điều đó khuyến khích lẫn nhau thành công trên con đường sự nghiệp của mỗi người. Sự thông minh sắc sảo của phái đẹp thường đứng sau và là nguyên nhân lý giải cho đỉnh cao danh vọng của người đàn ông.


Tức là hai sắc uẩn - yếu tố cuối cùng - cũng phải harmony với nhau. Để sao mà 2 người tự tin mà sải bước bên nhau sẽ ko có lời dị nghị của thiên hạ như là "người đẹp và quái vật" chẳng hạn. Và cũng là đặc điểm sinh lý thôi, hai giới phải bị thu hút bởi vẻ bề ngoài hấp dẫn của nhau, thì tình yêu đối lứa mới chính thức nảy nở. Không có sự hấp dẫn lẫn nhau về thể xác, thì ko có tình yêu chân chính.


Đáp ứng được cả 3 harmony trên, chắc chắn 2 bạn sinh ra là để dành cho nhau trên thế giới này. Nếu đã tìm được người harmony với mình thì hãy trân quý họ nhé. Hãy tận hưởng tuổi trẻ bên nhau với một tình yêu tươi đẹp nhất ^^. Chúc bạn hạnh phúc nhé.

Hà Nội, ngày 19/04/2017

Thứ Ba, 16 tháng 5, 2017

Ếch ngồi đáy giếng




Bạn ếch ngồi lỳ ở đáy giếng, dù cố vươn cổ đề nhìn cao tới đâu thì thế giới bạn ếch nhìn được vẫn chỉ nằm gọn trong cái... miệng giếng. 

Bạn ếch thích hát. Bạn ngồi lỳ ở đáy giếng cả ngày... để luyện giọng. "Ồm ồm ồm ộp..." vang lộng cả giếng, nhưng chỉ có mình bạn nghe. Vui thì bạn cho là hay, buồn thì bạn cho là dở. Chẳng cần ai góp ý, vì bạn thấy chỉ cần ý bạn là đủ rồi.

Đời người, nhất là người trẻ thì nên đi đây đó nhiều để được mở mang tầm mắt. Có đi mới thấy thế giới rộng lớn bao la nhường nào, từ đó mà biết được mình đang nằm ở vị trí nào, thứ tự nào trên bản đồ thế giới để mà nỗ lực cố gắng.

Đã sống trong xã hội thì nhu cầu giao lưu và học hỏi lẫn nhau chính là nhu cầu tất yếu. Ai cũng có điểm hơn ta, đáng để ta học hỏi. Chưa kể "nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên", phải không ngừng tiếp xúc và va chạm thì mới tìm được người giỏi hơn mình, để họ chỉ cho ta những thiếu sót của bản thân ta, ta lựa đường mà sửa đổi. 

Chúng ta đều là những con ếch ngồi trong đáy giếng, chỉ khác nhau cái miệng giếng mà thôi

Nghèo thì nên ra ngoài nhiều hơn ở nhà, và người giàu thì nên làm ngược lại. Thế giới thay đổi từng giây từng phút, nên cứ chây ì ở nhà thì chẳng mấy chốc mà tư tưởng lạc hậu cổ hủ, sớm muộn cũng thành "ông già hối tiếc và khốn khổ". Nên trẻ, thì hãy cứ dấn thân, hãy cứ đi đi, bạn nhé!

Hà Nội, ngày 17/04/2017

Thứ Hai, 15 tháng 5, 2017

Tất thảy mọi chuyện xảy ra điều có nguyên do của nó


<3 <3 <3 <3 <3 <3

:/ Tất thảy mọi chuyện xảy ra điều có nguyên do của nó.

Đức Phật dạy rằng: "Việc ko vui, nếu chỉ nhìn bề mặt thì ta thấy lỗi của người, nhưng nếu nhìn sâu vào nó thì ta lại thấy lỗi của ta trong đó"


Mà đã có lỗi của ta thì thân ta làm ta chịu, ko oán giận hay trách móc người. Cũng ko than trời, ko đổ lỗi cho duyên phận đắng cay. Việc cần làm lúc này là làm việc mình cần làm, đó là có sai thì phải sửa, ko đủ thì phải cỗ gắng nỗ lực hơn nữa, và tiếp tục sải bước thật vững vàng trên con đường mà ta đã tô vẽ.


Tự thấy ngày nào ta cũng làm sai điều gì đó. Rõ là con người thì "nhân vô thập toàn", ko thể hoàn hảo. Dù sao chuyện cũng đã rồi, đau khổ hay dằn vặt cũng chẳng thay đổi được gì. Chỉ có hiện tại, từng tích tắc trôi qua mới chính là cuộc sống của ta - là thời điểm duy nhất để ta thay đổi mình. Đừng cố gợi lại những ký ức đau thương mà đắm chìm trong dằn vặt hối tiếc, sau đó chìm nghỉm luôn trong đó.


Hãy lấy niềm vui của người khác làm lẽ sống cho mình. Cuối cùng, thì nụ cười của một ai đó mới chính là mục đích của ta - ko phải họ. Cưỡng cầu làm gì, vì định mệnh sẽ đưa họ đến những nơi mà họ nên thuộc về. Ta cũng hãy tiếp tục tự viết nên định mệnh cho chính mình vì biết đâu được khi nhân duyên đủ chín muồi thì hai số phận lại trở lại hòa hợp làm một? Vạn vật vốn dĩ biến chuyển theo vòng tuần hoàn tăng tiến thôi mà!


Người ta gặp chính là người mà ta nên gặp. Chuyện xảy ra là chuyện tất yếu phải xảy ra. Chuyện kết thúc cũng bởi vì nó đã hoàn thành xong sứ mạng của nó, nó phải ra đi để nhường chỗ cho một sự khởi đầu mới đầy tươi sáng và hứa hẹn. Mọi chuyện dù vừa ý hay trái ý ta, làm ta an lạc hay động khổ thì chúng đều có ý nghĩa nhất định đối với sự trưởng thành của ta, nhờ có chúng mà ta ngộ ra được nhiều điều trong cuộc sống. Là nghịch cảnh - hay là động lực tùy thuộc vào cách ta nhìn nhận là tích cực hay tiêu cực. Ta thì vốn lạc quan từ bè ^^. Ung dung mà sống nhé!

Hà Nội, ngày 16/04/2017

Thứ Bảy, 13 tháng 5, 2017

Chiều sâu bao nhiêu?


- Đứng yên không có nghĩa là sợ hãi bước đi tiếp, mà chúng ta cần dừng lại, suy nghĩ thật thận trọng để khỏi đi trật hướng


- Lùi lại không có nghĩa là quay đầu bỏ chạy, muốn nhảy cao bật xa thì phải lấy đà.


- Im lặng không có nghĩa là vô tâm, đó là sự kiên nhẫn chờ đợi một lời xin lỗi chân thành.



- Rời bỏ không có nghĩa là từ bỏ, ai cũng cần thời gian riêng để chăm sóc và hoàn thiện bản thân.



- Cười không có nghĩa là đang vui và hạnh phúc, nhưng nếu mình buồn khổ thì người ta cũng phiền lòng.



- Vẻ đẹp thực ko phải là thứ được show ra một cách dễ dàng, nó đẹp vì nó "hiếm có - khó tìm".



- Không nói không có nghĩa là giấu diếm, bởi ko tìm được người thực sự muốn lắng nghe và chưa đến thời điểm thích hợp để nói. .



- Họ không yêu không phải vì không hợp, bởi họ không hiểu.



- Bệ phóng khác nhau sẽ tao ra những lực đẩy khác nhau và tạo ra những kết quả khác nhau. Vậy nên muốn bay cao bay xa cùng tôi, thay vì chì chiết cay nghiến tôi thì hãy giúp tôi tự xây dựng bệ phóng cho chính mình!

Bạn hiểu tôi được bao nhiêu?

Hà Nội, ngày 15/04/2017

Thứ Sáu, 5 tháng 5, 2017

Đàm đạo về các a trẻ xanh lá


"Thực sự các a quá là đông và nguy hiểm". Để ý ra thì phần lớn họ đều là thanh niên trai tráng vạm vỡ hoặc kính dày cặp nặng. Họ cưỡi trên con tuấn mã, có lệnh bài trong tay và chạy băng băng khắp mọi nẻo đường ngóc ngách. Mùa đông vừa qua đi, rất liên quan khi mình chợt nhận ra thủ đô giờ đây everywhere đều phủ đầy màu xanh lá grab.

Ah ừ thì bất kể a làm nghề nào, miễn ko phạm pháp và có thể làm ra của cải cho xã hội thì đều tốt. Mà sinh viên năng động đi làm để kiếm thêm thu nhập thì lại càng tốt, tôi tuyên dương! Ấy mà...

Thanh niên chạy xe ôm thì đáng tự hào lằm phỏng? Thầy tôi thường dọa dẫm tụi tôi, nói: "Học hành ko đàng hoàng thì ra trường chỉ có nước thất nghiệp mà... chạy xe ôm". Ấy thế quoái nào giờ giới trẻ lại méo cần nghiệp, thất cũng được... a e ta hú nhau đi khai phá kỷ nguyên "dịch vụ vận tải công nghệ cao thế kỷ 21". Bà con có hỏi "thế cháu làm gì" là ta hất cằm, vểnh mặt, chìa môi bắn ngoại ngữ ngay: "Cháu làm cho tập đoàn quốc tế gờ ráp bai cờ lận bác ui. Cháu hem có phải dạng vừa đâu à nha". Nghe tây hóa tý sang mồm chứ lại nói "cháu chạy xe ôm" thì người ta khinh cho. Bởi bản chất GRABBIKE = xe ôm + app grab thôi mà.

Đại hội võ lâm GRAB
Nhìn phố xá thủ đổ lòe loẹt áo xanh mũ bảo hiểm là hiểu viễn cảnh Việt Nam trong tương lai đầy triển vọng. Đó là hình ảnh đèo nhau ta đi xin ăn vì tụi trẻ có biết trồng cây gì, nuôi con gì để kiếm miếng nhét vô mồm đâu. Thế nên cũng chẳng sản xuất tăm xỉa răng, vì toàn ăn cháo. Chẳng cần đầu tư cơ sở hạ tầng giao thông, vì toàn xe máy chui luồn rúc. Lúc đó Việt Nam từ cá chép hóa rồng trở thành một nước "dịch vụ vận tải công công thế kỷ 21", với nguồn nhân lực giàu kinh nghiệm, có chuyên môn tổ lái điêu luyện, đứng đầu thế giới về "chạy xe ôm", vô địch thiên hạ.

Thanh niên có sức khỏe, sức trẻ, có học thức đi tranh cướp khách với những ông bà già chạy xe ôm chấp nhận được ko? Sinh viên học kinh tế sao ko tự kinh doanh? Sinh viên IT sao ko viết app, lập trình? Sinh viên kỹ thuật sao ko nghiên cứu để làm ra một thứ gì đó mới cho xã hội? Sao lại ko xin vào công ty, nhà máy, xí nghiệp làm thêm, thực tập để học hỏi mà đi chạy xe ôm? Thế hệ sau được thừa hưởng thành quả từ thế hệ trước là phải làm gì đó tiến bộ hơn, làm gì đó vĩ đại hơn chứ lại đi tranh giành từng miếng cơm manh áo với người già, ng ko có học thức, liệu có thấy hổ thẹn?

Nếu biết Grab trốn thuế, các bạn sẽ làm gì? Cái giá cực rẻ của grabbike có được là nhờ Grab trốn thuế, nhờ đó các bạn cạnh tranh với xe ôm truyền thống theo kiểu "hủy diệt giá", khiến nhiều người mất khách mà mất luôn cái kế sinh nhai duy nhất. Chưa kể chính phủ mất một khoản thuế cực lớn để phục vụ dân sinh xã hội, trong đó có cả lợi ích của người nghèo và chính bạn. Bạn nghĩ những đồng tiền mình kiếm được vẫn là tiền trong sạch, tiền tốt ư?

Rõ ràng cái mới, cái tiến bộ thì nên khuyến khích và cái cũ, lạc hậu thì nên bị đào thải, nhưng nó phải được làm có lộ trình hợp lý để hạn chế tối đa những mất mát có thể. Còn các bạn trẻ, hi vọng các bạn nghĩ lớn lên một chút nữa. Việt Nam giờ đây ko cần xe ôm, Việt Nam cần những start-up!

Hà Nội, ngày 14/04/2017

Bất khả tri


Bạn cá vàng bơi lội tung tăng trong cái bể hình khum trong suốt bằng thủy tinh và say mê ngắm nhìn thế giới qua mặt kính lượn cong. Ít nhiều, hình ảnh thực của thế giới bên ngoài đã bị méo mó đi. Thử nghĩ về vị trí của con người trong vũ trụ có khác mấy với hoàn cảnh tù túng của bạn cá vàng nếu ta coi các giác quan chính là cái bể kiếng lượn cong? Thật nực cười khi bạn cá muốn nhìn thấy thế giới "thực" (xét dưới lăng kính của bạn chim ở ngoài) mà vẫn ở trong cái bể để ngắm nhìn thế giới từ góc độ bên trong cái bể, qua một tấm màn chắn bẻ gãy các tia sáng. Có quá lời khi nói con người không có khả năng nhận thức về thế giới thật (bất khả tri) bởi sự giới hạn của "cái bể kiếng giác quan"? Cái thế giới vật chất mà con người "nhận thức" được là chủ quan và méo mó, là hiện tượng chứ không phải là "hình dạng nguyên thủy" của nó. 

Muốn nhìn thấy thế giới "thực tương đối", bạn cá phải thoát ra khỏi cái bể. Và nó ko tự làm được nếu ko có sự giúp đỡ của một "ai đó" người làm ra cái bể, đổ nước vào bể, và thả bạn cá vào. Điều này đưa đến một kết luân về sự tồn tại của một đấng tạo hóa "creator", hay "chúa". Kurt Godel với định lý bất toàn cũng khẳng định: "Ko thể tự lý giải về bất kỳ sự tồn tại nào mà ko dựa vào một thứ gì đó nằm ngoài phạm vi tồn tại đang xét". Và con người, trong thế giới "người" vẫn đang miệt mài tự lý giải về sự tồn tại của mình trong một sự giới hạn tuyệt đối của khả năng "nhận thức". Hãy nghĩ về tính vô cùng, bên ngoài và bên trong một cái gì đó chắc chắn sẽ tồn tại một cái gì đó nhỏ hơn hoặc lớn hơn ("chắc chắn" so với "khả năng nhận thức"). Bạn nghĩ điều đó là đúng nhưng nó có thực là đúng bởi cái "đúng" được bạn đánh giá trên cơ sở "nhận thức" bị giới hạn của con người? Nếu thực chất cái lớn chứa cái nhỏ và đồng thời cái lớn nằm trong cái nhỏ, hoặc một cấu trúc không gian nào đó cực kỳ phức tạp ko nằm trong phạm vi cảm giác và tri giác không gian và thời gian của con người thì sao? Hay nếu có chúa tạo ra thế giới, thì ai đã tạo ra chúa? Rồi ai tạo ra người tạo ra chúa? Một câu trả lời sẽ sinh ra hàng loạt câu hỏi mới, một giới hạn sẽ sinh ra hàng loạt cái "vượt giới hạn" mới. Nếu cứ tư duy theo kiểu "con người" thì sẽ ko bao giờ chúng ta tìm ra được "chân lý tối hậu", vì bản chất tư duy của con người là "ko thể đến đích". Con người chỉ có thể tìm ra cái gọi là "bản chất" của thế giới hiện tượng trong phạm vi "giới hạn nhận thức" của mình, còn để tìm ra "chân lý tối hậu" hay "bản chất cuối cùng" thì là điều bất khả, hay ý tôi nói "siêu hình học" đọc thì rất là hay nhưng vô dụng. Tóm lại, lý trí của con người ko có khả năng tìm ra "chân lý tối hậu" hay "thực tại cuối cùng" của "vũ trụ thực sự", vì chính nó lý trí của con người đã tự giới hạn "khả năng" của nó trong "phạm vi người" rồi.

Hà Nội, ngày 13/04/2017

Thứ Ba, 2 tháng 5, 2017

Tự chủ

<3

Ta tự chủ tức tự ta làm chủ được suy nghĩ và hành vi của ta. Ta tự chủ thì ta hành động dựa trên Đạo của ta chứ hành uẩn không hề bị chi phối bởi bất kỳ pháp nào khác. Ta tự chủ tức là ta sống chứ không chỉ là hiện hữu.


Để tự chủ thì phải hiểu sâu đến chân tơ kẽ tóc của chủ. Trước hết ta phải chiêm nghiệm rằng: Ta sống để làm gì? Để làm được điều đó thì Đạo của ta là như thế nào? Bản thân ta coi trọng điều gì nhất trong cuộc sống này thì hãy lấy nó làm chỗ dựa cho đức tin, người ta thường gọi tên nó là "hệ giá trị cá nhân". Tôn giáo là tốt nhưng ta nên cảnh giác khi lấy Chúa ra làm điểm tựa, lấy kinh sách ra làm kim chỉ nam cho mọi hành vi, bởi thế giới của mỗi người là khác nhau nên thật vô lý khi có một chân lý chung mà lại tuyệt đối đúng cho tất cả mọi người. Đạo của vĩ nhân nào hay thánh hiền nào cũng chỉ là sự đúc rút của cá nhân các Ngài đó, cũng đều chủ quan tính cả. Tự ta, thông qua học tập tu dưỡng và đúc rút kinh nghiệm từ cuộc sống, qua quán chiếu rồi qua chiêm nghiệm - qua suy tư sẽ tự hình thành những giá trị thực sự là của ta mà ta tin rằng nó là đúng đối với thế giới của ta. Thế kỷ 21 là kỷ nguyên của khoa học thực chứng nên không còn chỗ cho câu nói :"Phúc cho ai ko thấy mà tin" nữa rồi. Tin vào một niềm tin "mượn" chính quăng dây thòng lọng xích cổ "con người siêu nhân" lại và đẩy ta vào kiếp nô lệ tinh thần. Chỉ khi đã tự nghiệm ra hệ giá trị niềm tin của bản thân và có dũng khí tin vào nó, lúc đó con người "tự chủ" sẽ xuất hiện.


Con người có bản chất xã hội. Sống trong xã hội ắt ta sẽ bị chi phối bởi các mối quan hệ xã hội, và con người ta chạy vòng quanh giữa 2 cận là kẻ lập dị hoặc kẻ "tốt". Để cân bằng, luôn tự nhủ ta là độc nhất, ta có hệ giá trị độc nhất, ta có sứ mạng độc nhất, nên ta có việc riêng cần phải làm và nên làm - tức là đi theo Đạo của ta. Còn dưới con mắt của nhiều kẻ khác họ thỏa mãn hay bất mãn thì đó việc của họ, ta có để tâm cũng chẳng thay đổi được gì. Nếu ta đã cố gắng hết sức để sống văn minh trong nhân gian, để gieo trồng những mầm non tươi xanh vào lòng người mà quả thu được từ người lại chứa vị đắng cay chua chát thì cũng chẳng có gì để mà hối tiếc cả, đơn giản vì ta chưa hoàn hảo và mãi mãi không thể hoàn hảo mà thôi. Tập trung vào việc của mình, ít lo việc người khác, ko để tâm đến việc của trời. 


Dĩ nhiên để đạt đến cảnh giới tâm thức vững chãi như núi Ngũ Hành Sơn là cả một quá trình tu dưỡng lâu dài, không tự nhiên mà làm được. Hãy tu Tâm, dưỡng Đức, thủ Tĩnh, sống hiền Lương, rồi giác ngộ và tự chủ trước vạn vật!

Hà Nội, ngày 11/04/2017

Lụm 17





1. Sống là phải biết thế nào là đủ. Làm chủ bản thân, biết dừng đúng lúc và rút lui trong chiến thắng mới là cảnh giới của người có trí huệ.

2. Giả ngốc tức là không tranh biện với những người không cùng cảnh giới.


3. Quân tử dục nội vu ngôn nhi mẫn vu hành.


4. Kinh nghiệm không để chỉ những gì mà ta đã kinh qua mà là cách phản ứng của ta đối với vấn đề đó như thế nào.

5. Vạn vật biến chuyển tuần hoàn, hết thịnh lại suy. Con người hết vui lại buồn, hết tự tin rồi tự ti, hết đẹp rồi xấu, hết béo rồi gầy... thuận theo tự nhiên mà sống.

6. Ở đời ko có ai là toàn năng, kể cả bậc thánh nhân cũng có thể mắc sai lầm. Quan trọng là sau mỗi sai lầm đấy thì mình phải đúc rút được bài học kinh nghiệm để sống tốt hơn. Có thể sai lầm nhưng tuyệt đối không được sai phạm!

7. Quá khứ thì chẳng thể thay đổi, tương lai thì chẳng thể biết, chỉ có hiện tại mới là cuộc sống. Vậy nên xin đừng gợi lại những ký ức không vui để rồi chính mình hiện tại bị nhấn chìm trong đó.

Hà Nội, ngày 10/04/2017

Ra đời, để bảo vệ chính mình...


Đức Khổng Tử dặn dò Tử Cống 4 chữ để bảo vệ chính mình trước khi Tử Cống đi xa: "Cung, kính, trung, tín". Quán chiếu vào bản thân ta thì 4 chữ này có nghĩa là gì?

Chữ "cung" đích thị chỉ tôn trọng. Tôn trọng hệ giá trị cá nhân của người khác, tôn trọng quan điểm và lối sống của họ. Bởi mỗi người sinh ra khí chất đã khác, môi trường sống cũng khác nên tạo ra những nhân cách khác biệt. Cũng bởi mọi thứ đều chỉ có tính tương đối nhất là những vấn đề về triết lý nhân sinh, nên ta không có quyền đại diện cho bất kỳ "chân lý trong tưởng tượng của ta" để phán xét bất kỳ một ai. Cũng ko có ai đúng ai sai, hay họ sai vì họ khác ta hoặc khác xã hội nói chung. Vì lối tư duy văn minh, tư tưởng bình đẳng, hãy tập tôn trọng người khác, mà cụ thể thì hãy tôn trọng ý kiến - quan điểm cá nhân của người khác.

Chữ "kính" tức chỉ đức khiêm nhường. Ở đời phải biết mình biết ta, biết kính trên nhường dưới, nồng nàn với người già, ôn hòa với bạn trẻ, ân cần với em bé. Phần lớn các thanh niên mới lớn đều rất sửu nhi, cư xử ko ra một phép tắc thể thống gì cả. Ăn nói với người lớn cực kỳ xấc láo và vô lê, trong hành động thì thiếu suy nghĩ kiểu thích gì làm nấy chẳng cần quan tâm đến cảm nhận của người khác... góp nhặt được tí tư tưởng "tự do" phương tây thì ra vẻ ta đây sống văn mình lắm, sống thật lắm, tự tin thể hiện cá tính lắm... thật là nông cạn. Hãy nhớ văn minh tức là tôn trọng luật lệ - thuần phong mỹ tục chung, sống vì mọi ng và cũng vì mình, đồng thời ko đc làm bất kỳ điều gì gây ảnh hưởng đến người khác. Khi mẹ nhắc ăn cơm đi thì tỏ vẻ cọc cằn khó chịu, ăn nói cộc lốc "ăn rồi!", thử hỏi đó là loại "sống thật với bản thân" hay loại "vô giáo dục"?

Chữ "trung" là chỉ sự tận tâm. Tận tâm với việc của mình, tận tâm với người tin tưởng mình, tận tâm với lợi ích chung của xã hôi. Tức làm gì cũng cần phải làm hết sức mình, tròn đầy trách nhiệm với một tâm thế vô tư, hướng thiện. Chỉ cần tập trung cống hiến hết sức bằng tất cả khả năng của mình, và phải cải tiến liên tục nữa, thì thành công sẽ tự tìm đến mình - chính là cái thành công người khác đem đến cho mình và ông trời thưởng cho mình. Còn đã ko làm thì thôi, đã làm là phải làm cho ra làm, làm cho đàng hoàng kẻo làm bát nháo ng ta khinh cho.

Chữ "tín" là chỉ giữ chữ tín, tạo lòng tin. Chữ này "tối" quan trọng (tối cao ấy), vì ko có chữ tín chắc chắn ko làm được gì. "một sự bất tín là vạn sự bất tin", cần mất 10 năm để gây dựng niềm tin nhưng chỉ cần 10s để xóa bỏ tất cả. Mối quan hệ bền vững nào cũng đều được xây dựng từ sự chân thành và tín nghĩa nên một khi đã mất lòng tin thì mất quan hệ, ko có quan hệ thì con người lạc lõng bơ 1 mình trong xã hội, chẳng làm được gì, thậm chí còn chẳng còn sống đúng nghĩa là người. Nên làm gì thì làm, đã nói thì phải làm, ko làm thì đừng nói. Chuyện hứa, ko chắc thì đừng hứa, mà đã hứa thì phải chắc, còn ko tốt nhất cứ làm mà khỏi hứa cũng được!

Thánh hiền dạy lời nào, cố gắng nghe mà ngẫm mà quán chiếu, rồi biến nó thành của mình. Đâu phải ai cũng có duyên được lĩnh hội tư tưởng của Đức Khổng Tử thế này...<3 

Hà Nội, ngày 09/04/2017

<3 <

Bỏ đa ngôn



Thánh hiền có câu: "Đa ngôn tất thất", tức nói nhiều ắt sẽ mất. Cái mất ở đây đó là sự sáng suốt trong suy nghĩ, sự suôn sẻ trong mọi việc, thậm chí còn là những bí mật đại sự.

Con người chỉ làm tốt được một việc trong một lúc. Vậy nên mồm nói thì não nghỉ nghĩ, hoặc có nghĩ thì cũng nghĩ ko thông vì sự tập trung đã bị phân tán ra làm 2 việc. Lời ăn tiếng nói lại là sự phản ánh của tư duy nên nghĩ ko thông thì lời nói ra cũng kém sức thuyết phục, thiếu sức nặng, làm giảm hiệu quả của giao tiếp.


Con người sống hướng vào cái tôi nên hễ có cơ hội được nói là tuôn ngay một tràng dài về bản thân mình, gồm mình thích cái gì, mình giỏi thế nào, bạn trai bạn gái xinh đẹp ra sao, sắp tới chạy dự án này ký hợp đồng kia... vô tình chính mình tự tạo áp lực cho bản thân, rồi phúc khí, may mắn bản thân tích lũy được trong hành động cũng qua lỗ mồm theo lời nói mà tẩu tán hết ra ngoài. Bên cạnh đó vô tình người khác còn hiểu nhầm mình là kẻ khoa trương, hỡm hĩnh, kiêu căng... nên đâm lòng ganh ghét, đố kỵ. Nói trước thì bước khó qua, lại còn vô tình cải biến bạn thành thù thì đa ngôn liệu có nên?

Nói dài nói dai thì sẽ nói dại, nói hớ. Có người vì quá cô đơn mà chỉ cần một ánh mắt cảm thông chia sẻ là sẵn sàng moi ruột rút gan ra để mà dãi bày tâm sự. Có người chỉ vì tâm tính quá sân si nên chỉ cần một lời nói khích bác cũng có thể mắc mưu người khác mà làm lộ thiên cơ, tin mật. Ngồi uống rượu với a e, có tí men vào là cái ngã giống đực nó lại phình lên to tổ bố, vung tay chém gió phần phật để thể hiện "a mày ko phải dạng vừa đâu nhé", a e bạn rượu bê bết thấy vậy cũng vỗ tay cổ động khí thế dù chẳng hiểu mẹ gì... thế là bao nhiêu mánh khóe làm ăn, mối hàng, nhà cung cấp... a tuôn ra như nước gọi là "chia ngọt sẻ bùi" với các a e vào sanh ra tử với mình. Mấy bữa sau công ty phá sản thì lại cay nghiến chửi mẹ kiếp sao đời nó bất công, a sống đẹp thế mà lại thiệt. Ko, đời công bằng lắm, họa cũng từ mồm chú mà ra cả...


Tạo hóa ban cho ta 2 cái tai nhưng chỉ có 1 cái mồm chẳng phải chuyện ngẫu nhiên. Cúi thấp xuống, lắng nghe đi, nói ít thôi. Nhất là đàn ông ở đời, một lời nói ra là phải chắc như đinh đóng cột. Luyện sao để cứ khi mình mở miệng là đạo lý mặc nhiên thuận theo tự nhiên đất trời, cảm hóa được tất thảy vạn vật, làm hoa cỏ bừng xuân, người người bừng sáng ^^

Hà Nội, ngày 08/04/2017

Tập lớn...



Khi mình lớn hơn một chút thì nhận ra việc học tập tu dưỡng ko còn là việc để lấy điểm cao lòe chúng bạn, khẳng định bản thân với giáo viên, làm hài lòng phụ huynh, tạo danh tiếng trong dòng họ... mà việc học xuất phát từ tự tâm muốn hoàn thiện bản thân, nâng cao giá trị của mình để có khả năng giúp đỡ người khác và cống hiến có ích cho xã hội.


Khi mình lớn hơn một chút thì nhận ra tiền ko còn là tất cả, và tiền cũng ko còn là tiêu chí hàng đầu để đánh giá mức độ thành công của một con người. Bởi tiền bạc của cải cũng chỉ là vật ngoài thân, sinh ra ta vốn đã chẳng có và có chết cũng ko đem theo được gì. Cái thực sự có giá trị lại nằm ẩn sâu bên trong mỗi con người, chính là sự giàu đẹp của tâm hồn. Đó là cảnh giới của trí huệ.


Khi mình lớn hơn một chút thì nhận ra nghề nghiệp chức vị ko có ý nghĩa gì để đánh giá giá trị của một con người. Nghề nào cũng giúp ích cho đời và làm ra của cải cho xã hội nên ko có nghề nào là hơn nghề nào cả. Càng người có hoàn cảnh éo le mà đầy ý chí vươn lên để học tập, để lao động thì càng phải trân quý nhiều hơn cho dù có là bạn sinh viên chạy bàn, bác xe ôm, cô bán hoa quả... hay giám đốc này chủ tịch kia.


Khi mình lớn hơn một chút thì nhận ra mình muốn nhận được gì thì phải tập cho đi thứ đó. Đó là tình yêu thương, sự sẻ chia nỗi đau, sự tha thứ, niềm vui vẻ hạnh phúc... càng vun vén tư lợi bao nhiêu thì những gì chúng ta có lại càng nhỏ bé lại bấy nhiêu.



Đó là khi mình lớn hơn một chút... mỗi ngày một lớn nhé mình ơi!

Hà Nội, ngày 07/04/2017

Lạc... trôi


- Tức là lạc đường và đang trôi theo dòng đời xô đẩy...

- Lạc đường rồi. 

<Theo kế hoạch thì trên con đường mình sẽ đi ko hề có người ấy mà>... a nhớ hôm đó là một buổi chiều se lạnh, e đi hoạt động tình nguyện còn a hí hửng mua trà sữa đem đến bồi dưỡng cho e. Mình ngồi ghế đá trò chuyện, e có hỏi a lịch về quê và a trả lời rằng a chưa biết. E đã nói sao a sống mà chẳng hề có kế hoạch gì cả... nhưng e chẳng hề biết rằng trong kế hoạch cuộc đời a 10 tới chẳng hề có e. Biết vậy đấy, mà a vẫn cứ lao đầu mù quáng vào cuộc tình vô nghĩa này... như một con thiêu thân. Ngẫm lại, a thấy mình thật đáng cười chê. A là người quân tử, tại sao chỉ vì chút tham ái hấp dẫn mà bỏ bê con đường công danh sự nghiệp, bỏ chuyện đại sự để làm toàn việc vặt vãnh, thế thì sao dựng được cơ đồ vang danh thiên hạ?

<danh lợi> thật là một nỗi ám ảnh kinh hoàng. Chỉ cần một chút sự mất cân bằng trong tâm thức là lập tức những con sóng danh lợi nổi lên cuồn cuộn chực xô đổ bức tường tu tập vững chãi mà mình dày công xây trét. Nhưng ít nhất con đường đã bị chệch hướng. Viên hoạt hóa rồi. Tâm sinh ý muốn được ng khác yêu quý, muốn có hình tượng mô phạm, muốn làm hài lòng người khác... ôi thôi con đường về làng bỗng ngắn hơn bao giờ hết. Tư tưởng tiểu nông cò con, tính toán chi li nhỏ mọn... tưởng chừng đã diệt được nhưng lầm, chúng trú ẩn lúc nhúc trong tiềm thức ta và tiềm ẩn sự bộc phát bất cứ lúc nào. Lúc này làm cũng chẳng có vì xã hội, vì công ty mà đầu óc chỉ xoay quanh tiền tiền, kiếm đc càng nhiều càng tốt. Vậy đấy, rõ ràng con đường nâng tầm bản thân quanh co và khúc khuỷu khó lường đã nằm ngay trong bản thân ta rồi.

<dòng đời xô đẩy> ngày ngủ 5 tiếng, mở mắt ra là học và làm điên cuồng nhưng hiệu quả và hiệu suất đều về mo. Vì ta học như cái máy, tức là vô cảm và vô tri. Đầu óc quay vòng vòng trong dòng đời xô bồ... chẳng có lấy một giây một khoảng để ta hít thở và tĩnh tâm. Quên mất quá nhiều điều trong cuộc sống rồi mày ơi... đi chậm lại đi.

<lượng đổi thì chất đổi> đừng bỏ cuộc, keep moving mày nhé, bản thân tao!

Hà Nội, ngày 06/04/2017

Không chuẩn bị tức là chuẩn bị cho thất bại



Bạn ong chăm chỉ và hiền lành. Ngày ngày bạn cần mẫn hút mật xây tổ, Bạn chẳng phương hại ai chỉ trừ những kẻ phá hoại tổ của bạn. Ở đời cũng có những kẻ thân là người mà hồn là ong. Kéo cối xay như lừa và phản ứng với thế giới như hoa xấu hổ. Người bỏ chữ con đi thì phải khác ong, tức là trước khi xây nhà thì ít nhất đã hình dung ra được hình thù của cái nhà và định hướng xem mình sẽ xây như thế nào. Nhưng người trẻ hay lắm, thích gì thì làm nấy, ra quyết định bằng cảm xúc chứ ko dùng đến não, vì nghĩ nhiều nhức đầu. Thế nên mới chết...

Vào 1 ngày đẹp trời, a Z trẻ trâu ra quyết định là sẽ đi sắm sửa áo quần thời trang lòe loẹt. Toàn bộ kế hoạch của a là sẽ mua 1 đôi giày, 1 cái quần bò, 1 cái áo phông có cổ, 1 cái áo sơ mi, mấy đôi tất ngắn cổ... hết. Z ta hí hửng phi như bay tới chợ,,, cố gắng càng sớm càng tốt vào lúc 2h chiều. Lúc này bà con đang tất bật dọn hàng, chợ búa vắng hoe chỉ có đúng mình a ngáo ngơ ngắm quần dòm áo. A ghé gian đầu tiên mua quần bò. Nhấc lên đặt xuống, chọn ra chọn vào, sờ áo nắn vải áo... đủ các kiểu chú tiểu và cuối cùng a mua cho nhà người ta 3 đôi tất để mở hàng (mặc cả được 5 nghìn...). Oke kế hoạch có vẻ đang diễn ra theo đúng kế hoạch, a khoan thai sải bước sang gian số 2. A cũng chọn, cũng lựa, cũng hỏi han nhờ tư vấn các kiểu con đà điểu... xong lần này a hẻm có mua mà lạnh lùng lượn sang gian khác. Chị gái hiền dịu bán hàng mới chửi xối xả vô mặt a, bảo cái định mệnh nhà e chị bán mở hàng e ko mua thì cũng phải cho chị cái giá, nói đầu giờ *** ai cho e đi khảo giá, xui cả ngày cho chị... bla bla. Thôi thì mình cũng cười xòa rồi bỏ đi tới gian 3 của một a bán hàng trông có vẻ nhiệt tình. Đon đả chào mời, giảm giá tư vấn khí thế... nói một hồi hắn nhét luôn cái quần vải a Z đang lưỡng lự vô túi. Mẹ chứ a Z định mua quần bò chứ có mua quần vải đâu, mà đếch biết mặc quần vải vs cái gì, cũng muốn trả giá nữa vì sợ đắt... rút tiền ra rồi lại nhét tiền vô ví. Làm thằng bán hàng nó nóng máu, nó mất kiên nhẫn nó mới lại chửi cho sml. Đoạn nó nói chuyện kiểu giang hồ ép Z mua ko thành công, nó cho ăn 3 cái bạt tai văng kính mấy mét rồi đuổi đi, cấm tiệt bước chân vô kiot của nó thêm lần nào nữa... còn a Z thì thẫn thờ và sững sờ trước sự đáng sợ của cái... chợ, loạng choạng lết về nhà với 3 đôi tất... Ngẫm lại, đi mua hàng mà ko xác định từ trước là mình mua với kiểu dáng nào, tầm giá bao nhiêu, đi chợ thì đi vào giờ nào, với thái độ thế nào... làm mất thời gian của người khác, chạm đến cái may xui mở hàng của họ thì ăn bạt tai cũng đúng. Mà cũng chỉ vì cái thói lười suy nghĩ tính toán của cái đầu mà làm cái gáy chịu thiệt :).
Vào 1 tối đẹp trời, a Z trẻ trâu quyết định hẹn hò người trong mộng đi ăn tối để... cho đỡ nhớ thôi. "Phải tận dụng mọi cơ hội ở bên ẻm chứ :v", Z khoái chí. A ra quyết định chỉ trong 15', và chỉ có nghĩ xem m có nên hẹn chứ k hề nghĩ tới chuyện m sẽ làm gì. Thế nên cuộc hẹn đó là cuộc hẹn cuối cùng của a với... cô ấy tính đến thời điểm này. Từ bề ngoài đến sâu bên trong... a chẳng ra cái thể thống gì, vì có chuẩn bị đâu. Lại còn nói ra những cái lời nói xấu hổ bậc nhất, gây hiểu lầm tai hại... làm cô ấy chạy mất cả dép. Nến giờ, a Z vẫn FA =)


Nói cho vui vậy thôi các bạn ạ. Ở đời làm gì cũng cần phải có sự chuẩn bị từ trước, phải có tầm nhìn, phải lên chiến lược đàng hoàng, ko thể bạ đâu đánh đấy như ông Z một cách tùy hứng như vậy được. Nếu a Z còn tiếp tục ra quyết định kiểu tùy tiện như vậy nữa thì sớm muộn đời a sẽ lại trở về con số 0 tròn trĩnh mà thôi. Nhớ chưa Z???

Hà Nội, ngày 05/04/2017

Lụm 14


1. Càng học càng thấy mình dốt, càng đọc càng thấy mình nông cạn, càng nói càng thấy mình ngu, càng đi càng thấy thế giới rộng lớn bao la.

2. Không tự lo được cho mình thì còn lo được cho ai?

3. Làm cho ra làm mà chơi cho ra chơi, nhất là trong công việc. Đừng để đối tác coi thường!.

4. Trong tình yêu, "nhất cự ly, nhì tốc độ".

5. Đàn bà sợ cô đơn, đàn ông sợ mất thể diện.

6. Làm một việc, tâm nghĩ cho người thì là việc thiện, tâm nghĩ cho bản thân mình thì là việc ác.

7. Việc thiện phải có tính lâu dài, bao quát chúng sanh...

8. Ác đúng chỗ là thiện, thiện sai chỗ là ác

9. Ko làm được thì đừng có hứa. Một khi đã hứa thì phải làm. Tốt nhất cứ làm mà đừng có hứa.

10. Đa ngôn tất thất. Nói dài, nói dai ắt sẽ nói dại. Hết khôn nó dồn đến ngu.

11. Biết thì bảo biết, ko biết thì bảo ko biết, như vậy mới gọi là biết.

12. Địch lớn mạnh, phân tán quân địch ra mà đánh từ từ, lần lượt từng chút một.


Hà Nội. ngày 21/03/2017

Lụm 13


1. Có trí tuệ mà không áp dụng được vào thực tế để phục vụ bản thân và xã hội thì cũng chỉ là loại người vô minh.

2. Đừng dễ dãi quá. Cách mà ta phản ứng trước sự đối xử của người khác sẽ định hướng cách họ đối xử với ta.

3. Mọi chuyện chỉ thực sự kết thúc khi ta ngừng cố gắng.


4. Nghèo thì ở nhà ít thôi, ra ngoài nhiều lên. Giàu thì ngược lại.

5. Đừng cố gắng thay đổi suy nghĩ của người khác về mình. Hãy thay đổi bản thân mình trước!

6. Vẻ đẹp thực sự là vẻ đẹp nằm sâu bên trong tâm hồn mỗi người. Còn nếu đẹp từ trong ra ngoài thì... càng tốt.

7. Hối tiếc chỉ xuất hiện khi ta chưa cố gắng hết sức.

8. Thành công là qua mỗi ngày ta đều tốt lên "một chút".

9. Hãy lựa chọn giữa đau đớn của sự kỷ luật và đau đớn của sự hối hận.

10. Nếu không tin được thì đừng mở mồm.

11. Tĩnh thì mới an, an thì mới ngẫm, ngẫm thì mới đắc.

12. Quá khứ thì chẳng thể thay đôi, còn tương lai thì chẳng thế biết. Chỉ có hiện tại mới là cuộc sống của ta, và cũng là thời điểm duy nhất để ta có thể thay đổi bất kỳ điều gì.

13. Thế giới này ra sao là phụ thuộc vào cách ta nhìn nhận nó như thế nào.

14. Lãnh đạo bản thân bằng cái đầu, lãnh đạo người khác bằng trái tim.

15. Bệ phóng khác nhau thì sẽ tạo ra những lực đẩy khác nhau và dẫn đến những kết quả khác nhau. Điều duy nhất ta có thể làm đó là... xây dựng bệ phóng cho chính mình.

Hà Nội, ngày 03/04/2017