Thứ Tư, 5 tháng 7, 2017

Là cô đơn hay tự do?


Có một kiểu người sợ cô đơn, nhưng lại thích ở một mình.



Thích làm việc một mình, nhất là ở những nơi có không gian tĩnh lặng và vắng vẻ. Không tiếng ồn, không sự dòm ngó, không áp lực. Mình thích làm gì, sáng tạo gì, học gì, search gì... thì mình làm nấy. tự do tự tại. Chẳng có gì cản trở mình hay làm mình phân tâm...



Thích đi lăng xăng một mình vào cuối tuần. Muốn đến đâu thì đến đó, muốn ăn gì thì ăn đó, muốn gặp ai thì gặp người đó, muốn... ngủ đâu thì ngủ đó. Thậm chí lúc dở hơi yêu đời, đứng giữa đường ngẩng cổ lên trời và trìu mến ngắm nhìn những đám mây trôi hững hờ, cũng chẳng có ai chửi mình khùng. Hay ngồi ngửi hương gió, đàm đạo với sâu với kiến, hay tự trò chuyện một mình cũng khoái. Chẳng có phải lăn tăn chọn lựa giữa nhiều luồng ý kiến hay sở thích, ko cần cả nể, ko cần... hi sinh.



Khi đi mua quần áo thì các e bán hàng xinh tươi bảo mặc gì thì mình mua nấy. Cũng bởi con tim cô quạnh này dễ mủi lòng lắm, nhất là khi có người tỏ vẻ "quan tâm" đến mình, mặc dù đó chỉ là những câu bình phẩm sáo rỗng, những lời khen vô thưởng vô phạt. Cơ mà khoảng cách từ con tim đến túi tiền thì gần hơn khoảng cách từ cái não đến túi tiền, thế nên dù mình có thông minh và sáng suốt đến mấy, thì cũng đừng dại dột mà đi shopping một mình nữa. Không biết chứ móc túi thời hiện đại chính là lũ buôn nước bọt đó đó. Những... cũng chẳng thích đi mua hàng nhiều người. Nghe người này người kia... mệt lắm. Mà cũng chẳng được thể hiện cái phong cách mua hàng tưng tửng ngẫu hững và điên rồ của mình. Một mình vẫn hay hơn mà...


Tự do tức là được làm gì, chứ hẻm có phải là "thoát" khỏi gì. Nên ở một mình, thích làm gì chẳng được. Thế là tự do à???

Hà Nội, ngày 15/05/2017

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét