Though the meaning of the song that she conveys is not involved a bit in you, but the melody makes me sad a lot and reminds me about you.
You just regard me as a toolkit... LOL
Chủ Nhật, 30 tháng 7, 2017
Thứ Sáu, 28 tháng 7, 2017
THẦN HỌC
Tôi được anh hỏi rằng: "Chúng ta từ đâu đến?"; "Tại sao chúng ta lại sống?"... tôi trầm ngâm, lặng lẽ suy nghĩ, xa xăm nhưng rỗng tuếch... bởi những câu hỏi này thoạt nghe thì tưởng đơn giản và đời thường nhưng lại chính là hố sâu chôn vùi biết bao nhiêu thế hệ các nhà triết học vĩ đại bậc nhất trong lịch sử nhận loại. Dĩ nhiên, tôi cũng giống họ ở niềm khao khát cháy bỏng là kiếm tìm được câu trả lời cho chúng vào một lúc nào đó ở một nơi nào đó khi tôi vẫn còn sống. Vậy liệu thần học, nó có thể...?
Câu chuyện bắt đầu ở một nơi được gọi là "Nước Thiên Đàng", nơi có sự sống đời đời, nơi không tồn tại khái niệm không gian và thời gian. Ở đây chúa tạo ra vợ chồng Adam và Eva, tạo ra cây sự sống và cây biết điều thiện ác. Chúa dặn dò họ rằng họ có thể ăn tất cả mọi thứ, nhưng tuyệt đối không được ăn trái "Cấm", tức là trái cây biết điều thiện ác. Họ cũng vâng lời nhưng đến ngày một ngày Eva bị con rắn lừa ăn trái cấm. Chúa tức giận bèn đuổi Adam và Eva ra khỏi nước thiên đàng, và ban cho họ cái chết đầu tiên...
Giống một đất nước thông thường, người vi phạm pháp luật thì sẽ bị bỏ tù. Trái đất chính là nhà tù của những kẻ phạm luật, nơi tồn tại khái niệm về thời gian và không gian, cũng là nơi mà những sanh linh bị kìm kẹp trong những chiếc áo xác thịt yếu đuối, bẩn thỉu. . Áo tù là xác thịt . Chúa đuổi chúng ta - những thiên thần tội lỗi xuống trái đất, để chúng ta ăn năn hối cải. Khi đời người ngắn ngủi trôi qua, lúc cái chết lại đến thì cũng là lúc phạm nhân được mãn hạn tù và bị đưa ra phán xét. Hoặc được thả để trở lại nhà, tức là nước thiên đường để tiếp tục cuộc sống đời đời, hoặc được Chúa ban cho cái chết thứ hai, xuống hỏa ngục.
2017 năm trước, Chúa Jesus hi sinh bản thân, rời bỏ nước thiên đàng để tới trái đất với sứ mạng dẫn lối cho các thiên thần quay trở lại với quê hương của mình. "ai ăn thịt ta, uống huyết của ta thì sẽ được bình an, tránh xa tai vạ". thịt là bánh thánh, huyết là rượu nho, ăn bánh thánh và uống rượu nho vào ngày 14 tháng nixan (tháng 3, tháng 4 dương lịch) tức là dự lễ vượt qua để chính thức được che chở trong vòng tay của Đức Chúa Trời. Nhưng nếu một năm chỉ có một lễ vượt qua thì thật là thiệt thòi cho những con chiên vô tình bỏ lỡ ngày lễ trọng đại này, nên phép báp-têm ra đời, tức là lễ vượt qua tạm thời với những thủ tục đơn giản hơn để giúp ta từng bước trở về gần hơn bên Chúa...
Muốn khôn ngoan thì hãy nghe theo những gì Chúa căn dặn. Chỉ có 4 điều KHÔNG được làm: ăn đồ cúng; ăn huyết; ăn con vật bị ngộp thở mà chết; tà dâm. Con rắn đã xúi Eva ăn trái cấm cũng bị Chúa trừng phạt đuổi xuống trái đất, hóa thành con rồng và đại diện cho ma quỷ Satan. Vì ban thờ nào cũng thường có rồng nên nó trở thành nơi trú ngụ của ma quỷ Satan, nên đồ ăn được cúng bái đã bị ma quỷ làm cho ô uế, Chúa cấm. Không được ăn huyết, vì trong chúng ta có chảy dòng huyết của Chúa - tức rượu nho, bất kỳ huyết nào khác cũng sẽ làm ô uế dòng huyết cao quý đó. Do vậy, không được ăn thịt con vật bị ngộp thở mà chết vì bên trong nó vẫn còn đầy huyết. Cuối cùng, Chúa cấm tà dâm. Tức phải thủy chung 1 vợ 1 chồng; và quan trọng hơn là không được thần tượng nhiều thần. Bởi chỉ có Chúa là thần đích thực, là thần duy nhất. Mọi thần khác như thần mặt trời, thần trâu thần bò... đều là vô nghĩa đối với Chúa. Và con người là những thiên thần, là con của chúa, đứng số 2 sau chúa, nên ngoài thần tượng Chúa đứng trên mình ra, con người không được thần tượng bất kỳ thần nào khác, vì chúng ta không cúi đầu trước những ai ngang bằng mình - tức con người và những thứ thấp kém hơn mình - tức ma quỷ satan.
Vậy chúng ta từ đâu đến? - Chúng ta từ nước thiên đường, nơi có sự sống đời đời.
Tại sao chúng ta sống? - Chúng ta đang phải chịu phạt vì tội lỗi của mình, và chúng ta sẽ phải chờ đến ngày phán xét.
Thần học cũng có những câu trả lời cho riêng nó...
Hà Nội, ngày 24/06/2017
Thứ Bảy, 22 tháng 7, 2017
VÔ THƯỜNG
Nếu bạn hỏi tôi vô thường là gì, hãy lấy một bài văn hoặc bài luận được bạn viết cách đây 1 năm trước, 6 tháng trước, mà 3 tháng cũng được, và đọc nó. Rồi bạn sẽ phải thốt lên rằng cái thằng mịa nào đã viết cái bài đó thế? Sự thật là bạn đang thay đổi từng phút từng giây, Sự thay đổi đó được gọi là vô thường.
Vô thường tức là không thường, không bình thường, không... thường thường.
Vạn vật đều vô thường. Thật vậy, từ cỏ cây hoa lá vô tri vô giác cho đến con người đều trải qua quá trình sinh - trụ - dị - diệt.
Tại sao vạn vật lại vô thường? Vì vô thường là sự thay đổi, mà nguồn gốc của sự thay đổi là sự tồn tại "không gian". Không gian nôm na là thứ để xác lập sự có thay đổi vị trí tương đối của các vật thể, bao gồm cả thể vật chất và thể tư tưởng, nên sự tồn tại không gian sinh ra thứ được gọi là thời gian. Thời gian chỉ là thời gian khi và chỉ khi có sự thay đổi để nhận thức xác nhận có cái trước và cái sau, qua thao tác so sánh. Nếu bạn tập trung cao độ làm việc, bạn không hề cảm nhận thấy thời gian, vì thời gian vốn dĩ không hề tồn tại. Thời gian chỉ là hệ quả của không gian. Vậy bản chất của thời gian là sự vận động. Sự vận động phải có cái gì đó, đầu tiên, thổi một lực nhẹ. Nơi này có bàn tay cúa Creator, người đẩy bánh xe vũ trụ xoay vòng hoàn mỹ.
Phật gia gọi vô thường là vô thường, còn Mác - Niners thì gọi vô thường là "nguyên lý về sự vận động và phát triển không ngừng".
Vô thường không hề tầm thường. Vô thường là định luật căn nguyên nhất của Phật Giáo, và cũng là nguyên lý căn bản nhất của nhận thức con người.
Vô thường là chân lý. Vô thường là khoa học. Vô thường là tinh hoa của Phật Gia. Hãy hiểu đúng!
Ngày 07/07/2017
Thứ Năm, 13 tháng 7, 2017
Tôi thích đi xe bus
Ây cha! Nhiều người quen thấy tôi di chuyển bằng xe bus "khộ" quá, cứ khuyên hoài sao e không chuyển qua đi xe máy cho tiện. Mỗi lần như vậy tôi lại cười phớ lớ "Em thích thì e đi thôi!". Nói vậy chứ Đức này là ko có yêu thích bậy bạ đâu à nha, cái gì cũng có lý do cả đấy,
Đi xe bus là xu thế tất yếu của một xã hội văn minh, một xã hội có sự lên ngôi của phương tiện công cộng. Coi phim Mỹ, phim Nhât, phim Hàn tôi thấy phố xá của họ cũng bé tí như phố xá Hà Nội nhưng mà đường xá lại luôn rộng thênh thang, chủ yếu lưu thông nào xe bus, xe điện, tàu điện ngầm... dân toàn yêu đi bộ nên ai nấy cũng chuẩn dáng đẹp mắt sáng văn minh, đi thẳng đứng thẳng chứ không có bị gù lưng và lồi mắt vì ngồi xe máy cả ngày.
Đi xe bus rất có lợi cho cộng đồng. Nhất giảm tắc đường, nhì giảm tai nạn, ba giảm ô nhiễm, bốn giảm xuống cấp cơ sở hạ tầng. Việt Nam đúng chuẩn các nước hiện đại 50 năm về trước. Tức họ đi hết chu kỳ đi bộ - đi xe máy - đi ô tô - quay về đi bộ "văn minh" rồi thì ta vẫn đang loay hoay ở giai đoạn quá độ từ xe máy lên ô tô. Người người nhà nhà vẫn coi xe máy là phương tiện "tiện và lợi và tốt" nhất trong cuộc sống, và chúng ta cũng đang chập chững lên đời ô tô, lấy xe hơi làm tiêu chuẩn thành công... dù phố xá Hà "Lội" đầy ổ voi ổ khủng long, đường rộng bằng cái lỗ mũi, ra đường khỏi cần đánh phấn vì được tân trang một lớp bụi bặm dày cả cen tờ mét là đủ rồi; lao ra đường đi làm mà chẳng biết sống chết dư lào, tối nay có còn toàn vẹn mà trở về với vợ với con; xe bố xe con tranh giành nhau từng mét đường, va va quệt quệt tí cái gương là sẵn sàng bỏ xe giữa đường giữa chợ phang nhau khí thế chẳng cần biết bố con mấy thằng ở sau có kịp đi học đúng giờ... đầy "không" khí mà thở!!!.
Đi xe bus răng thì không có nhưng có lợi cho cá nhân mình. Thay vì phải căng kinh (tức là căng thẳng thần kinh) điều khiển xe trên những con đường dẫn mình tới những cái chết bất thình lình, ta giao phó việc lái xe cho bác tài dày dặn kinh nghiệm còn mình thì yên vị ngồi ngắm phố xá yên bình, hoặc nghe nhạc, hoặc đọc sách. Không lo cái nắng cháy da vỡ đầu, không sợ bão bùng và mưa to gió lớn phải vẫy vùng trong những dòng nước giữa lòng thủ đô. Mùa hè thì mát mà mùa đông thì ấm vì trên xe có máy lạnh. Nhiều xe còn có Free-S-wifi cho ta tha hồ mà lướt web coi phim. Mệt quá thì cứ việc lên xe đánh một giấc thoải mái, giống tôi thường tranh thủ ngủ trưa 15’ trên đường đi làm. Chi phí thì có bao nhiêu, sinh viên hết 100k/tháng, tính ra 3,3k/ngày, thích đi bao nhiêu km thì đi và ko có khấu hao hay phí sửa chữa, bảo dưỡng định kỳ…
Tuy nhiên đi xe bus cũng có nhiều hạn chế lắm. Ta không thể đi sớm về muộn được, vì sáng 5 rưỡi mới có xe và tối 21-22h đã hết xe rồi. Ai say xe thì không đi được. Giờ cao điểm hàng nửa trăm con người lúc nhúc trong một chiếc xe. Chật chội và khó thở. Dễ bị móc túi và dễ bị sờ mó. Chưa kể mùa hè mà đứng dưới nách ông nào hôi nách, ngồi cạnh ông nào nhễ nhại mồ hôi và lười tắm, hay đồng chí nào hôi chân mà vô tư rút chân ra khỏi giày thì cả xe ăn đủ. Nhiều nơi thì không có điểm dừng xe bus, hoặc bạn phải đi bộ khá xa có khi lên đến hàng km. Chưa kể hôm nào mà đã muộn thì chớ, Hà Lội lại tắc đường thì chỉ biết đợi chờ trong cơn mơ và lạc trôi giữa dòng xe xô đẩy. Nhưng những mặt hạn chế này đều năm thì mười họa mới xảy ra, nếu là người dễ thích nghi thì bạn vẫn có thể ứng phó thoải mái. Không có xe bus thì ta gọi xe ôm đi tạm, tránh mùi thì đeo khẩu trang, bảo quản tư trang cẩn thận, luyện đi bộ nhiều cho chân cẳng dẻo dai xương cốt chắc chắn… =]] thế giới văn minh người ta khuyến khích đi cớ sao mình lại cứ bao biện nhể. Thoải mái mà!
Thế nên ai có xe thì bán xe, ai muốn mua xe thì dẹp mẹ nó đi, còn ai không có xe thì ra ngay bốt transerco tậu ngay 1 e vé tháng để mà thụ hưởng cái sung sướng này. Đừng có mà nghĩ tui PR cho xe bus Hà Lội nha, đây thích thì đây viết thôi. <nay thứ 7, ngồi xe bus đi chơi đâu ta???>
Hà Nội, ngày 27/05/2017
Chủ Nhật, 9 tháng 7, 2017
Hãy chứng minh rằng họ đã sai
Người khác có thể không tin tưởng bạn, bởi bạn "chưa đủ" để nhận được sự tin tưởng từ họ. Khác bạn, thế giới chỉ có cách duy nhất để hiểu về bạn đó là thông qua lời nói và hành vi của bạn. Hãy ngừng trách móc tại sao trên đời không ai hiểu bạn, hãy tự xem xét về sự thể hiện của mình trước. Sự mâu thuẫn giữa suy nghĩ, lời nói và hành vi của bạn sẽ gây ra hiểu lầm cho người khác. Thêm vào đó, thế giới quan của mỗi người một khác. Nhìn chung, việc người khác không tin tưởng bạn vì họ chưa đủ hiểu bạn là một chuyện hết sức bình thường. Hãy tập quen dần với điều đó, chấp nhận và ngưng than trời trách đất!
Nhưng bạn phải tin tưởng vào bản thân mình. Bởi bạn là người hiểu mình nhất, mà ngay chính bạn còn không tin tưởng mình thì bạn trông chờ gì về sự tin tưởng tới từ những kẻ giời ơi đất hỡi?
Hãy chứng minh rằng họ đã sai. Nhưng hãy là người hiểu chuyện đời, rằng trí giả bất biện mà biện giả bất thiện. Người quân tử thì mẫn vu sự nhi thận vu ngôn. Một hành động bằng vạn lời nói, nên đừng phí hoài công sức để giải thích. Cũng bởi kẻ thù thì sẽ không tin bạn, còn người hiểu bạn thì không cần điều đó. Hãy chứng minh bằng sự nỗ lực của mình, và tốt nhất hãy đem thành quả và thành tựu của bạn mà đập vào mặt họ. Hãy để họ tự nhận ra rằng họ đã sai lầm lớn thế nào khi coi thường bạn. Chỉ cần bạn xứng đáng được tín nhiệm, xứng đáng được nể phục, thì không cần cưỡng cầu làm gì,chúng sẽ tự tìm đến với bạn.
Hãy nhớ, bạn nhất định phải tin tưởng vào bản thân mình. Kẻ không tin tưởng mình, thì không có tư cách để nỗ lực!
Hà Nội, ngày 23/05/2017
Thứ Năm, 6 tháng 7, 2017
Lụm 24
Chuyên mục lụm và lặt, động kinh và trảm phong số 24
1. Cái giá của việc làm con cừu là sự nhàm chán, còn cái giá của việc làm con sói là sự cô đơn.
2. Dù bạn tin mình làm được hay không, thì bạn vẫn đúng.
3. Nếu ngôi nhà của bạn bị cháy, hãy tự sưởi ấm mình bằng ngọn lửa ấy.
4. Thuận theo tự nhiên mới là cái gốc của mọi chuyện trên đời.
5. Đôi khi không phải một người đã thay đổi, chỉ là mặt nạ của họ đã rơi xuống mà thôi.
6. Nếu bạn muốn có những gì mà mình chưa bao giờ có, hãy làm những gì mà mình chưa bao giờ làm.
7. Thật kỳ cục khi cứ làm một việc theo cách cũ mà lại đòi hỏi một kết quả mới.
8. Nếu bạn muốn trở nên hiệu quả và sáng suốt, hãy buông bỏ nhu cầu cho rằng mình luôn đúng.
9. Đại sư phụ rùa: Ngươi càng sợ điều gì thì nó sẽ càng đến.
10. Hãy sống để "Vô cầu nhi tự đắc".
11. Răng cứng, lưỡi mềm. Răng rụng, lưỡi còn nguyên.
12. Ngày tuyệt vời nhất trong cuôc đời bạn là ngày bạn quyết định chèo lái cuộc đời mình, ko biện hộ, bào chữa, ko ai để dựa dẫm hay đổ lỗi. Món quà này là của bạn, 1 cuộc hành trình thú vị, một mình bạn chịu trách nhiệm cho chất lượng của nó. Đó chính là ngày mà cuộc sống của bạn bắt đầu.
Hà Nội, ngày 20/05/2017
Thứ Tư, 5 tháng 7, 2017
Là cô đơn hay tự do?
Có một kiểu người sợ cô đơn, nhưng lại thích ở một mình.
Thích làm việc một mình, nhất là ở những nơi có không gian tĩnh lặng và vắng vẻ. Không tiếng ồn, không sự dòm ngó, không áp lực. Mình thích làm gì, sáng tạo gì, học gì, search gì... thì mình làm nấy. tự do tự tại. Chẳng có gì cản trở mình hay làm mình phân tâm...
Thích đi lăng xăng một mình vào cuối tuần. Muốn đến đâu thì đến đó, muốn ăn gì thì ăn đó, muốn gặp ai thì gặp người đó, muốn... ngủ đâu thì ngủ đó. Thậm chí lúc dở hơi yêu đời, đứng giữa đường ngẩng cổ lên trời và trìu mến ngắm nhìn những đám mây trôi hững hờ, cũng chẳng có ai chửi mình khùng. Hay ngồi ngửi hương gió, đàm đạo với sâu với kiến, hay tự trò chuyện một mình cũng khoái. Chẳng có phải lăn tăn chọn lựa giữa nhiều luồng ý kiến hay sở thích, ko cần cả nể, ko cần... hi sinh.
Khi đi mua quần áo thì các e bán hàng xinh tươi bảo mặc gì thì mình mua nấy. Cũng bởi con tim cô quạnh này dễ mủi lòng lắm, nhất là khi có người tỏ vẻ "quan tâm" đến mình, mặc dù đó chỉ là những câu bình phẩm sáo rỗng, những lời khen vô thưởng vô phạt. Cơ mà khoảng cách từ con tim đến túi tiền thì gần hơn khoảng cách từ cái não đến túi tiền, thế nên dù mình có thông minh và sáng suốt đến mấy, thì cũng đừng dại dột mà đi shopping một mình nữa. Không biết chứ móc túi thời hiện đại chính là lũ buôn nước bọt đó đó. Những... cũng chẳng thích đi mua hàng nhiều người. Nghe người này người kia... mệt lắm. Mà cũng chẳng được thể hiện cái phong cách mua hàng tưng tửng ngẫu hững và điên rồ của mình. Một mình vẫn hay hơn mà...
Tự do tức là được làm gì, chứ hẻm có phải là "thoát" khỏi gì. Nên ở một mình, thích làm gì chẳng được. Thế là tự do à???
Hà Nội, ngày 15/05/2017
-_-
Chủ Nhật, 2 tháng 7, 2017
Vùng an toàn?
Thật nực cười khi cứ làm một việc theo cách cũ mà lại mong đợi một kết quả mới. Hãy chăm chỉ, nhưng phải không ngừng cải tiến. Đôi khi sự điên rồ, phá cách lại chính là nhân tố còn thiếu duy nhất để tạo ra những cú ra đòn thành công vang dội.
Nếu muốn có được những gì mà mình chưa từng có thì hãy làm những gì mà mình chưa từng làm. Còn nếu chỉ làm những việc mà mình vẫn thường làm, thì mình vẫn sẽ nhận được những gì mà mình vẫn thường được nhận mà thôi. Thử làm những điều thật mới mẻ với mình mà xem, bạn ko chết đâu... trái lại bạn lại nhìn ra được thêm nhiều khía cạnh của bản thân mình.
Giới hạn được đặt ra là để phá bỏ, không phải để kìm hãm. Đừng để những quy tắc cổ hủ, lạc hậu gây cản trở đến sự sáng tạo của bạn. Hãy tôn trọng luật lệ chung theo cách riêng của bạn.
Sự thay đổi hình ảnh của bản thân là một thử thách thực sự với bản lĩnh của bạn. Sự áp lực đến từ búa rìu dư luận, miệng lưỡi thiên hạ, có thể là bình phẩm, dè bỉu, ganh ghét... hoặc cả áp lực đến từ sự kỳ vọng khiến bạn sống khổ sống sở. Nhưng dù trời có sập cũng đừng chùn bước mà bỏ cuộc vì lượng đổi thì chất sẽ đổi, sau quá độ sẽ là một cú nhảy xa ngoạn mục. Mới rồi cũng sẽ thành cũ, là rồi cũng sẽ thành quen, nghi ngờ rồi cũng sẽ thành ngợ ngợ. Chỉ cần bạn hài lòng về sự thay đổi của bạn thân đã là quá đủ, rồi mặc nhiên thế giới sẽ thay đổi theo thái độ của bạn! Tôi chắc chắn đó.
Xã hội văn minh không cần những đồng chí Đảng viên biết chấp hành. Chúng ta cần những con người lấy kết quả công việc làm tiêu chí tự đánh giá bản thân, chứ không phải mấy tiêu chí nhảm nhí như... chăm chỉ, kỷ luật, lễ phép, hòa nhã... thật nhảm nhí.
Lợi nhuận thường tỷ lệ thuận với rủi ro bạn ạ.
Và cuối cùng, đừng sợ sai lầm. Sai lầm càng nhiều, thì cơ hội thành công lại càng cao. Hãy nhìn sai lầm như là bài học, đừng nhìn nó là thất bại. Ai cũng sai lầm, nhưng quan trọng là đừng sai phạm. Còn nếu ko muốn mình sai lầm, thì tốt nhất đừng làm gì cả.
Thứ Bảy, 1 tháng 7, 2017
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên
Đúng là biển rộng trời cao! Càng đi nhiều và tiếp xúc với nhiều người, ta càng phải mở toang đôi mắt ra mà nhìn cuộc sống một cách rộng mở hơn. Trưa nay, vẫn lết cái xác vô hàng cơm chị Quyên quen thuộc. Vừa đặt mông định xực ngay đĩa cơm cho nóng thì chợt nhận ra cậu bạn cùng trường mà ở cùng ký túc xá với mình hồi năm nhất. Chẳng cần suy nghĩ lâu, mình gói ghém cơm nước và chuyển qua bàn ông bạn cũ ấy tức thì. Ấn tượng ko thể nào quên về cậu bạn mà đi dạy thêm từ ngay năm nhất, cái hồi mà bản thân còn lăng xăng đi chạy bàn, phát tờ rơi, nhặt bóng, bảo vệ... Ấy vậy mới hỏi han rằng bạn vẫn đang dạy tốt chứ?. Bạn cười khểnh bảo tốt mẹ gì đâu, phải nói rất tốt là đằng khác. Tuần dạy 14 buổi, tháng đút túi 16 triệu, tốt gì đâu mà tốt... =]]. M nghe vậy hú vía... sao mà dạy nhiều dữ vậy. M cũng đi dạy... mà dạy 2b/tuần, tháng đc đồng ra đồng vào hơn triệu bạc thì làm 3 cái quần bò hết toi tháng lương =]]. Mình mới bình loạn thêm mắm bớt muối cho cuộc trò chuyện thêm phần hấp dẫn, rằng làm vậy thì mệt lắm c ơi, t mà đi dạy như c chắc sớm nằm hòm 6 tấm... bạn ấy bảo ôi dào có mẹ gì đâu mà phải nằm hòm 6 tấm, t thấy pình thường như đoan trường song ca cẩm ny... - "ôi còn học nữa mà c"... - "GPA t vẫn 3.5 pình xường...". Quả này thì choáng... mình thì dạy ít hơn trong khi GPA... 2.5 =]]. Tính ra hiện tại, năng suất lao động của c ta hơn m... 1.5 lần. Dã man con ngan.
Cứ chạy đua áo áo quần quần là chết. Mình mặc đồ độc còn có thằng mặc đồ kịch độc, dính vô là chết ngoẻo vì... làm gì có tiền mà chạy theo xu thế và theo mốt như nó, chẳng vì thế mà chết đói năm 45. Mình có tiền vào shop mua áo đẹp, nó dư tiền vào shop luxury sắm đồ hiệu. Chưa kể nhiều thằng đẹp như siêu mẫu cristialô, nó có cởi truồng chắc vẫn đẹp mã hơn mình. Thế nên mình ăn mặc sao cho phù hợp với mình túi tiền, và phù hợp với địa vị. Là sinh viên thì chỉ cần ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ, thanh lịch chứ k cần quá phải thời trang, cá tính, viral này viral kia... còn suốt ngày đầu óc quay cuồng áo và quần, sale và giảm giá... thì thời gian đâu mà dành cho việc học tập và tu dưỡng bản thân nữa.
Thế nên đừng ảo tưởng, đừng vội đắc ý vì bất kỳ điều gì. Đừng có KIÊU! Chặng đường còn dài lắm đó nghen...
Hà Nội, ngày 10/05/2017
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)