Mình cũng chỉ là một cá thể sống trong tập thể, một cá nhân sống trong xã hội nên không thể tránh sự tác động tới từ người khác. Cái chung tồn tại bên trong cái riêng nhưng cái riêng cũng ko nằm ngoài mối liên hệ với cái chung, do vậy ko có ai sống trong xã hội lại thoát khỏi sự chi phối của các quy luật xã hội.
Thật khó để lơ đi cảm xúc của người khác. Họ có thể bất mãn vì việc ta vô ý gây ra cảm xúc tiêu cực cho họ, hoặc vốn họ đã ko vui rồi. Mặc dù ta hành động dựa trên niêm tin vào Đạo của ta, nhưng thật khó để giấu đi sự thất vọng đôi chút nếu có một ai đó tỏ ý ko hài lòng vì điều đó. Rõ ràng họ nghĩ gì, họ cảm thấy ra sao... ta có biết thì không thể thay đổi được điều gì, nhưng ta vẫn thấy có một thứ gì đó gợn gợn trong tâm thức rất khó diễn tả. Đó là chủ nghĩa hoàn hảo khiên ta muốn làm hài lòng tất cả mọi người? Hay hiệu ứng người tốt? Hay bình sinh ta vốn đã muốn đem niềm vui đến cho tất cả mọi người như một lẽ sống, và khi kết quả nhận được ngược lại với mong đợi thì ta đâm ra khổ tâm vì điều đó? Thật nhảm nhí.
Thật khó để lơ đi những lời thị phi. Mỗi người sẽ có một lăng kính nhìn nhận cuộc sống khác nhau nên những bình phẩm của họ về ta ắt sẽ rất đa dạng. Có tốt, có xấu. Ai cũng muốn được tiếng tốt, nên khi có ý kiến trái ý ta về hình ảnh của chính ta... ta cũng phải lay động tâm lý một chút chứ. Dù ta biết không gì độc địa bằng miệng lưỡi thiên hạ, và ta cũng không quá chấp chước danh lợi, nhưng ít nhiều bản thân cũng cảm thấy buồn phiền vì điều đó, vì ta thấy bất công cho chính mình. Thật vớ vẩn.
Thật khó để lơ đi cuộc sống của những người khác mà sống. Nếu cứ chỉ chăm chăm làm việc của mình mà lờ đi những thiếu sót, khó khăn của mỗi người... rồi không giúp đỡ họ khi mình có thể... ta cảm thấy cắn rứt lương tâm ghê gớm. Có lẽ ta đã yêu cầu ta quá cao, rằng ta phải là người tốt thế này thế nọ, vô tư hào sảng này kia... nên cứ có cơ hội hành thiện và thể hiện là ta lao đầu vào như trâu húc mả. Đôi khi, họ có cần mình giúp đâu! Thể hiện chi hỡi kẻ kiêu mạn???
Thật khó để bơ đi thế giới này. Cũng bởi con người là tổng hòa của các mối quan hệ xã hội, nên sống ngoài xã hội và cộng đồng là chống lại nhân loại, là rời bỏ kiếp làm người để làm vật. Vấn đề của ta là phải giữ cho tâm thật thanh tịnh, bình tĩnh nhìn nhận mọi vấn đề từ ta cho đến người rồi tìm ra được cách thức ứng xử văn minh nhất, thấu tình đạt lý nhất. Hãy đạp lên dư luận mà sống đúng theo Đạo của mình, vì mình phải là con người siêu nhân!
Hà Nội, ngày 06/05/2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét